Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:57:01
Lượt xem: 53
Ông cụ Chu thở phào nhẹ nhõm, cháu trai không bị sao là tốt.
“Lão thủ trưởng, Tư Lượng...”
Người bên trong điện thoại nói ấp a ấp úng, lòng ông cụ Chu lại nhấc lên, lạnh lùng nói: “Cậu cứ nói thẳng, tôi chịu được!’
“Dây thần kinh tọa của Tư Lượng bị trúng đạn, bác sĩ nói, có khả năng không thể đứng dậy được.”
“Là có khả năng, hay là chắc chắn?”
Giọng của ông cụ Chu rất bình tĩnh, nhưng bàn tay không cầm điện thoại lại siết chặt lại, toàn thân lộ ra sát khí.
“Bác sĩ nói, khả năng đứng lên rất khó, hơn nữa phổi Tư Lượng còn trúng hai viên đạn, đã bị thương rất nặng, cho dù có lấy đạn ra thì cơ thể cũng chịu ảnh hưởng.”
Nói ngắn gọn, chính là Chu Tư Lượng đã thành kẻ tàn phế.
“Tôi biết rồi, cậu hãy chú ý tới Tư Lượng nhiều hơn.”
Ông cụ Chu cúp máy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêm trang nói với người nhà họ Chu trước mặt: “Tư Lượng đã được cứu, tình hình không tốt lắm, mọi người ở Bắc Kinh yên phận một chút, đừng gây chuyện!”
“Bố à, Tư Lượng bị làm sao vậy? Không phải đã nói phái người lợi hại nhất đi cứu rồi à, sao vẫn khiến Tư Lượng bị thương vậy?”
Một người phụ nữ trung niên thất thanh kêu lên, bà ta chính là mẹ của Chu Tư Lượng.
“Ngày mai bố sẽ tới quân khu Tây Nam.”
Ông cụ không giải thích cho bà ta, mọi chuyện đều phải đợi tới khi ông ta gặp Tư Lượng mới biết được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu có người cố ý hại cháu trai của ông ta, vậy đừng trách ông ta tàn nhẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-252.html.]
Hủy hoại Tư Lượng, chẳng khác nào cắt đứt truyền thừa của nhà họ Chu, thù này không đội trời chung!
Ngày hôm sau, ông cụ Chu đi trực thăng đến quân khu Tây Nam, nhìn thấy cháu trai đã tính và nằm trên giường bệnh.
“Ông ơi, là Thẩm Kiêu, tên đó cố ý hại cháu!’
Chu Tư Lượng nghiến răng nghiến lợi cáo trạng, anh ta vẫn chưa biết bản thân thành kẻ tàn phế, nhưng cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, sau khi phẫu thuật, toàn thân anh ta không thể nhúc nhích, đặc biệt là hai đùi, không còn chút cảm giác, giống như khúc gỗ.
Nhưng ông ấy vẫn không nghĩ tới kết quả tồi tệ, chỉ nghĩ rằng thuốc gây mê lúc giải phẫu chưa tan hết, đợi vết thương tốt lên, anh ta nhất định vẫn là người ưu tú nhất trong quân đội.
Nhưng anh ta vẫn hận Thẩm Kiêu, nếu không phải tên này lấy anh ta ra làm lá chắn thịt, sao anh ta có thể trúng nhiều đạn như vậy được?
Chu Tư Lượng thêm mắm dặm muối, cáo trạng lại những chuyện xảy ra trong rừng, dù sắc mặt của ông cụ Chu không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi.
“Là đứa bé lưu lạc bên ngoài mấy năm của nhà họ Thẩm sao?”
“Chính là tên đó, nhất định anh ta ghi hận trước đây cháu dạy dỗ anh ta, nên mới dùng việc công trả thù việc riêng.” Chu Tư Lượng nghiến chặt răng, oán hận vô cùng.
Khi Thẩm Kiêu vừa trở về nhà họ Thẩm, vừa đen lại vừa gầy, còn không thích nói chuyện, cứ âm u, khiến người ta không thích nổi, nên người nhà họ Thẩm đều không thích anh.
Những đứa trẻ trong đại viện lúc đó đều do Chu Tư Lượng cầm đầu, từ nhỏ anh ta đã như bá vương, nên đương nhiên tóm lấy Thẩm Kiêu bắt nạt.
Bọn họ đông người thế mạnh, cho dù Thẩm Kiêu có biết đánh nhau, cũng không đánh lại một đám người, thường xuyên bị bọn Chu Tư Lượng đánh tới mức mặt mũi bầm dập, lúc đầu Chu Tư Lượng còn sợ nhà họ Thẩm gây rắc rối, nhưng nhà họ Thẩm không có bất kỳ động tĩnh nào, anh ta cũng ngày càng to gan, càng bắt nạt quá đáng hơn.
Chỉ là sau này Thẩm Kiêu cao hơn, đánh nhau lợi hại hơn, bọn họ không chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị đánh.
Sau đó vào quân đội, dù Chu Tư Lượng lớn hơn hai tuổi nhưng luôn bị Thẩm Kiêu đàn áp, anh ta không phục, cũng dần oán hận Thẩm Kiêu hơn.
Sau khi ông cụ Chu rời khỏi bệnh viện, đã gọi điện tới quân khu Thượng Hải, người nhận điện thoại là Minh Chấn Hưng.