Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:59:04
Lượt xem: 87
Cho dù Tề Quốc Hoa không gãy chân, cũng không phải đối thủ của Đường Mãn Đồng, hiện tại anh ta thân tàn chân tật, lại càng đánh không lại, không bao lâu sau đã bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập.
Mẹ Tề đứng bên cạnh chỉ biết khóc lóc kêu la, cha Tề bước tới ngăn cản cũng bị ăn đập, Tề Quốc Xuân đã sớm chạy vào trong góc để nấp.
Động tĩnh trong nhà họ Tề khiến người trong thôn vây tới xem, gần đây cổng nhà họ Tề lạnh lẽo, người dân thà đi đường vòng chứ không chịu đi ngang nhà họ Tề, tránh dính xui.
“Mãn Đồng về rồi, thằng này nóng tính chắc chắn ra tay, nhà họ Tề tự làm tự chịu!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chẳng trách ăn xin mười mấy đời, nhà họ Tề vừa ngu lại vừa độc ác, thịt mỡ dâng tận họng còn không ăn được!”
Thôn dân khinh thường nói, vô cùng coi thường nhà họ Tề, cũng không ai tới can ngăn, chỉ đứng hóng chuyện.
Đường Mãn Đồng chỉ đánh Tề Quốc hoa, cái chân vừa mới hơi nối lại tiếp tục bị gãy.
Tề Quốc Hoa nằm dưới đất như xác chết, trong lòng đầy hận thù.
“Tên phế vật vô dụng!’
Đường Mãn Đồng hừ lạnh, phun nước miếng vào Tề Quốc Hoa, loại nhu nhược này không xứng với cháu gái anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn cha Tề và mẹ Tề rồi bước đi, vẫn trèo tường ra ngoài.
Các thôn dân cũng không ở lại hóng chuyện tiếp, đã đánh xong rồi, còn gì xem nữa đâu.
Nhưng bọn họ biết, nhà họ Tề không còn cơ hội xoay người, vốn dĩ còn cho rằng Tề Quốc Hoa có thể được đề bạt, nhà họ Tề cũng vươn lên đỉnh cao, kết quả Tề Quốc Hoa biến thành kẻ tàn phế, thậm chí còn thua cả Đường Lão Lục, loại người này vừa liếc mắt một cái đã thấy được đỉnh đầu, hoàn toàn không cần thiết phải kết giao.
Nhà họ Tề vô cùng hỗn độn, dưới đất đều là nước canh, còn có mảnh sứ vỡ, Tề Quốc Hoa nằm dưới đất, hai mắt mở to, giống như choáng váng.
Mẹ Tề khóc lóc thút thít, cuộc sống hiện tại ngày nào cũng không thể chịu nổi.
Cha Tề âm trầm ngồi dưới đất, lần đầu tiên mất niềm tin vào tương lai.
Ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Tề bọn họ mà!
“Cha, ngày mai cha đưa con vào thành đi.”
Tề Quốc Hoa đột nhiên nói, anh ta đã hạ quyết tâm, không đủ độc không thể làm đàn ông, em gái đừng trách anh ta tàn nhẫn.
“Vào thành làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-279.html.]
Vẻ mặt của cha Tề như đưa đám, trong nhà cũng không còn tiền.
“Vào nhà rồi nói.”
Tề Quốc Hoa liếc nhìn đứa em gái đang khóc sướt mướt trong góc, bảo cha Tề dìu anh ta dậy, khập khiễng kéo đôi chân tàn vào phòng.
“Con đã tìm nhà chồng cho Quốc Xuân, Hà Chí Thắng—Chủ nhiệm Cát Vĩ Hội, chỉ cần Quốc Xuân gả sang đó, nhà ta sẽ không cần phải sợ nhà họ Đường nữa.”
Tề Quốc Hoa vốn không định làm vậy, nhưng hiện tại đã đi tới con đường cùng, anh ta chỉ có thể hy sinh em gái.
Dù sao hiện tại Quốc Xuân cũng mất thanh danh, so với việc gả vào trong núi, không bằng gả cho Hà Chí Thắng, đổi lấy tiền đồ vô lượng cho anh ta.
Cha Tề vui mừng: “Con quen chủ nhiệm của Cát Vĩ Hội? Sao con không nói sớm, ông ta có cưới Quốc Xuân không?”
“Con sẽ nghĩ cách.”
Tề Quốc Hoa cũng không chắc, nhưng hiện tại đây là con đường duy nhất.
Anh ta sẽ cố gắng thúc đẩy mối hôn sự này.
“Được, ngày mai vào thành, đáng tiếc trong nhà không có tiền, nếu không đã vào bệnh viện chữa chân cho con.”
Cha Tề thở dài, con trai bị què, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu gì.
“Bán đồng hồ này đi.”
Tề Quốc Hoa móc một chiếc đồng hồ trong túi ra, là của Dương Hồng Linh, cô ta giấu trong rương, bị anh ta moi ra.
Cha Tề lập tức vui vẻ ra mặt, trời không diệt nhà họ Tề ông ta!
Ngày hôm sau, trời con chưa sáng, cha Tề kéo xe đẩy tay, xuất phát lên huyện thành.
Đường Mãn Đồng không đi làm, đi dạo khắp thôn, tìm người khoác loác, nói những chuyện mới mẻ bên ngoài kia, có rất nhiều người trẻ tuổi trong thôn tụ tập xung quanh anh ta, bọn họ chưa từng ra ngoài, cũng chưa từng ngồi xe lửa, bọn họ ngoan ngoãn lắng nghe những thứ Đường Mãn Đồng nói.
“Xe lửa thì có là cái gì, hiện tại còn có cả máy bay, biết máy bay là gì không?”
“Biết, con chim sắt bay trên bầu trời, năm đó quỷ tử[1] lái thứ này tới ném bom, tất cả người thân thích của tôi trong thành đều bị nổ chết, chỉ còn lại một đứa trẻ ba tuổi, rất đáng thương!”
[1] Quỷ tử: Lính Nhật theo cách gọi châm biếm của người Trung Quốc.