Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 434
Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:10:09
Lượt xem: 96
“Đội trưởng Đường, làm phiền ông tìm người trong thôn tới, tôi muốn dò hỏi từng người một.” Ngụy Chương Trình khách khí nói.
“Đây, tôi lập tức đi thông báo trên loa!”
Đại đội trưởng đồng ý, chạy từ từ tới chỗ thông báo.
“A lô, a lô, a ô... Sau khi nghe thấy thông báo, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, ngoại trừ người không đứng dậy nổi, tất cả đều tới ủy ban thôn xếp hàng, công an có chuyện muốn hỏi mọi người!”
Đại đội trưởng thông báo ba lần, người trong thôn đều nghe thấy.
Các thôn dân đều bùng nổ.
“Sao lại muốn hỏi chuyện? Trong thôn lại làm chuyện gì sao?”
“Hình như là những người ở Bắc Kinh mất tích!”
“Bọn họ mất tích liên quan đếch gì tới chúng ta, hỏi chuyện có được chấm công không?”
Các thôn dân không tình nguyện đi tới ủy ban thôn, đứng thành mấy hàng, trò chuyện không chút e dè.
Ngụy Chương Trình tạm thời là đội trưởng đội tìm kiếm lần này, anh ta xếp thành ba nhóm để hỏi, câu hỏi đều giống nhau.
“Không nhìn thấy, ngày hôm qua tôi toàn làm việc trên đồng đấy, ai biết bọn họ đi đâu chứ?”
“Tôi tới nhà máy vớ làm việc, không thấy bọn họ, không phải ngày nào bọn họ cũng lên núi sao?”
“Tôi biết bọn họ mượn cuốc và xẻng ở chỗ đội trưởng, có phải bọn họ đi đào mộ hay không?”
“Lãnh đạo, không liên quan tới tôi, nhà tôi tám đời bần nông, vô cùng trong sạch!”
...
Mặc dù lời nói của các thôn dân không giống nhau, nhưng ý đều giống, bày tỏ không thấy đám người Chu Tư Minh, cũng thật sự trùng hợp, bình thường trên núi đều có người, không phải đốn củi thì là đi bẻ măng, hoặc gặt cỏ heo, nhưng hôm qua trên núi thật sự không có một người nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-434.html.]
Lại đúng lúc trời mưa, các thôn dân càng không thể lên núi, thật sự không biết đám người Chu Tư Minh đã đi đâu.
Nhưng cũng có chút thu hoạch, tới từ một bạn nhỏ.
“Có một chú xinh đẹp hỏi cục đá ở đâu ra, Cửu Cân nói là nhặt từ trên núi, chú kia cho rất nhiều đường, bảo Cửu Cân dẫn đường.” Một bạn nhỏ nói.
“Cửu Cân dẫn đường cho bọn họ, lúc trở về còn chơi trốn tìm với chúng cháu đấy, sau đó trời mưa, chúng cháu đều về nhà!”
“Đường chú đó cho vô cùng ngon, Cửu Cân có chia cho chúng cháu cùng ăn.”
“Cục đá đó rất đẹp, đáng tiếc rớt mất rồi, không tìm thấy nữa.”
Những bạn nhỏ chơi với Đường Cửu Cân ngày hôm đó, đều nhắc tới cục đá xinh đẹp, cả chuyện Đường Cửu Cân dẫn đường.
Nhưng cục đá mất rồi, trời mưa mấy bọn nhỏ chạy xuống ní trú mưa, túi của Đường Cửu Cân bị lủng lỗ, cục đá rơi ra khỏi lỗ đó, lúc về tới nhà mới phát hiện, sau đó đi tìm cũng không tìm thấy, không bị rớt mương thì cũng bị người khác nhặt.
Đoàn người của Ngụy Chương Trình tới tìm Đường Cửu Cân, cô bé dũng cảm, không hề sợ hãi, thoải mái nhìn bọn họ.
“Chú kia nói đường đó là sô cô la, ăn rất ngon, cháu dẫn bọn họ tới chỗ nhặt cục đá đó, cục đá đó rơi mất rồi, không tìm thấy nữa...”
Trí nhớ của cô nhóc rất rời rạc, lúc thì nói đông, lúc thì nói tây.
Ngụy Chương Trình kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những người khác lại không kiên nhẫn được như vậy, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn, quát: “Nhóc dẫn chủ nhiệm Chu đi đâu? Bây giờ dẫn chúng tôi qua đó đi!”
“Lịch sự với trẻ nhỏ một chút!”
Ngụy Chương Trình tối sầm mặt, người hét lên không phải công an, là của bộ phận khác, kẻ muốn mượn cáo oai hùm.
Đường Cửu Cân cũng trầm mặt, chống nạnh mắng: “Chú dựa vào cái gì mà quát cháu? Cha mẹ cháu cũng chưa quát cháu, lại không phải cháu đòi bọn họ sô cô la, là bọn họ tự đưa cho cháu, cháu không dẫn được cho chú, chú là cái thá gì chứ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hỏi chuyện trong căn nhà nhỏ nên bên ngoài đều nghe thấy hết, bà cụ Đường đang nói chuyện với mọi người, nghe thấy tiếng la của cháu gái út thì lập tức đen mặt, bước tới đó.
Từ Kim Phượng và Đường Mãn Kim cũng đi theo, cả Tuyên Trân Châu.
Lúc đó Đường Niệm Niệm đang đi vệ sinh nên không nghe thấy.