Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 455
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:53:36
Lượt xem: 106
"Ai?"
Trên giường, ông cụ Chu đột nhiên lên tiếng, mở mắt ra, từ dưới gối lấy s.ú.n.g ra.
Đường Niệm Niệm lập tức tiến vào không gian.
Cô từ bên trong không gian có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.
Ông Chu vặn đèn sáng lên, giơ s.ú.n.g lên, thần sắc cảnh giác, nhưng không hề phát hiện thứ gì, vừa nãy phảng phất như là ảo giác của lão ta, nhưng lão ta thật sự cảm thấy trong phòng có người.
"Lãnh đạo, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bọn vệ sĩ cũng bị kinh động, chạy tới.
"Vừa nãy hình như có người."
Ông Chu nói một câu, mấy tên thuộc hạ lập tức phân tán, tra xét xung quanh căn phòng một vòng, không có phát hiện gì hết.
"Ngủ đi, có thể là chuột."
Ông Chu yên tâm, gần đây nghỉ ngơi không tốt, có lẽ thật sự là ông ta cảm giác sai.
Chờ thuộc hạ ra khỏi phòng, ông Chu cũng không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên ghế suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, tay ông ta vươn về phía chén trà trên bàn, nâng lên đưa tới bên miệng.
Uống xong ly nước, ông cụ Chu l.i.ế.m môi một cái, hương vị của ly nước này hơi đắng, nhưng cũng có thể là miệng ông ta đắng, gần đây giấc ngủ không tốt, trong miệng hầu như đắng chát.
Ông cụ Chu cũng không nghĩ nhiều, ông ta lại rót một chén nước, sau khi uống xong liền quay lại trên giường ngủ.
Qua hồi lâu, ông Chu mới ngủ thật say.
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian đi ra, cấp tốc nhảy qua cửa sổ.
Quả nhiên là trời cao cũng nhìn không được, không cần cô tự mình ra tay, ông cụ này đã tự mình uống hết.
Thứ cô thả vào nước chính là bột bên trong pin, sinh mệnh của ông cụ Chu bắt đầu đếm ngược rồi.
Đại khái có thể kéo nửa năm?
Đường Niệm Niệm nhớ kỹ trước kia có đọc qua tin tức, loại bột này sẽ làm nhiễm độc máu, cho dù hậu thế y học tiên tiến cũng điều trị rất phiền phức, hiện tại càng không có khả năng, thậm chí tra cũng không tra được.
Hơn nữa loại trúng độc kim loại nặng này sẽ không phát bệnh rất nhanh, hẳn là có thể chống đỡ đến khi ông cụ Chu rời khỏi Đường Thôn, như vậy sẽ không có quan hệ gì với Đường Thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-455.html.]
Sau khi về đến nhà, Đường Niệm Niệm liền lên giường đi ngủ, từ đầu tới cuối đều không ai phát hiện cô ra khỏi cửa.
Quân đội Thượng Hải.
Thẩm Kiêu lại chấp hành nhiệm vụ trở về, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, anh không tốn bao nhiêu sức, tiền thưởng mặc dù không cao, nhưng anh không chê, chân muỗi dù có nhỏ cũng là thịt nha.
"Tà môn, thằng nhóc Chu Tư Nhân kia chạy khỏi trời rồi à? Chu Tư Minh cũng đã chết, thật sự là gặp quỷ."
Thẩm Kiêu đi tìm Minh Chấn Hưng báo cáo tình huống nhiệm vụ, mới tới cửa đã nghe thấy Minh Chấn Hưng nói một mình, trong lòng không khỏi lộp bộp, hỏng bét, anh quên mất chuyện đã đưa Chu Tư Nhân đến bệnh viện tâm thần rồi.
Nhốt mấy ngày rồi?
Thẩm Kiêu chột dạ tính toán thời gian, hình như tầm mười ngày, hẳn là vẫn còn sống ha?
Nhưng mà Chu Tư Minh c.h.ế.t như thế nào?
Kẻ này không phải đang làm việc ở bảo tàng sao?
Bình thường còn mang dáng vẻ thanh tâm quả dục, tỏ vẻ không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, làm sao cũng dính vào trong chuyện này rồi?
Thẩm Kiêu gõ cửa: "Báo cáo!"
"Vào đi!"
Thẩm Kiêu đẩy cửa đi vào, Minh Chấn Hưng nhìn thấy anh, cười nở hoa, tự mình pha trà, hỏi han ân cần một trận.
"Ban đêm đến nhà ăn cơm, thím cậu nhớ cậu, nói làm canh La Tống cho cậu ăn!"
"Không đi, Minh Tuệ ở nhà."
Thẩm Kiêu cự tuyệt, Minh Tuệ là con gái của Minh Chấn Hưng, mười chín tuổi, là diễn viên ca hát ở đoàn văn công bộ đội, luôn luôn quấn lấy anh.
Thím Minh đối xử với anh đúng là rất tốt, thường xuyên nấu đồ ngon cho anh, cho anh rất nhiều ấm áp, nhưng từ lúc ở bên Niệm Niệm, Thẩm Kiêu đột nhiên khai khiếu, hiểu rõ rất nhiều đạo lý.
Minh Tuệ đối tốt với anh, là bởi vì muốn cùng anh yêu đương.
Thím Minh đối tốt với anh, là muốn anh làm con rể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đều có mục đích.
Mặc dù anh cảm kích thím Minh đối xử tốt với anh, nhưng không tới mức lấy thân báo đáp, anh chỉ thích Niệm Niệm, những cô gái khác nhìn cũng không muốn nhìn.
Thẩm Kiêu lười đưa đẩy, trực tiếp nói rõ nguyên nhân không muốn đi ăn cơm.