Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 530

Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:49:38
Lượt xem: 75

Sở dĩ chị Trương dám làm như vậy là bởi vì bà ấy có tự tin.

Bà ấy đã làm ở nhà họ Thẩm mười năm rồi, Thẩm Chí Viễn rất thích ăn cơm do bà ấy nấu, tuy tên tra nam này rất nghe lời Phó Bạch Lan, nhưng trong chuyện bảo mẫu, Phó Bạch Lan thật sự không có quyền lên tiếng.

“Mẹ, cho con ít tiền, con ra ngoài ăn.”

Con trai út nhà họ Thẩm, Thẩm Ưng từ trong phòng đi ra, đầu tóc rối bời, đang mặc đồ ngủ, rõ ràng vừa mới ngủ dậy.

Tối qua một đứa bạn của anh ta tổ chức sinh nhật, mở tiệc ở nhà, chơi tới nửa đêm mới về.

“Buổi trưa cha con về nhà ăn cơm, con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ!”

Phó Bạch Lan lườm một cái, không cho tiền.

“Con đã hẹn với đám bạn rồi, mẹ, cho con đi!”

Thẩm Ưng làm nũng, nhưng lần này Phó Bạch Lan lại không chiều theo anh ta, dạo này tâm trạng của Thẩm Chí Viễn không tốt lắm, cũng rất bất mãn với hành vi của con trai út, từng nhắc mấy lần trước mặt bà ta rồi, bà ta phải quản thúc một chút.

“Con đã mười chín tuổi rồi, nên kiềm chế lại, đừng có suốt ngày chơi với đám bạn xấu đó của con nữa, cha con nói rồi, để con tới bộ đội rèn luyện!”

Phó Bạch Lan cũng tán đồng việc để con trai út tới bộ đội.

“Mẹ, chi bằng mẹ lấy mạng của con đi, bộ đội là nơi người ở sao? Dù sao con không đi đâu!”

Thẩm Ưng vừa nghe phải đi bộ đội liền đau đầu, từ nhỏ anh ta đã sống sung sướng, chưa từng chịu khổ, sao có thể đến bộ đội chịu khổ?

Đánh c.h.ế.t anh ta cũng sẽ không đi đâu.

Thẩm Ưng cũng không sợ, cha anh ta nghe lời mẹ anh ta, mẹ anh ta nghe lời anh ta, chỉ cần anh ta làm nũng một chút, mẹ anh ta liền bó tay, lại vỗ về cha anh ta, chuyện đi bộ đội chắc chắn sẽ không thành.

“Lần này mẹ và cha con đều hạ quyết tâm rồi, con không muốn đi cũng phải đi!”

Ngữ khí của Phó Bạch Lan nghiêm túc, không thuận theo con trai út như bình thường.

Tên tạp chủng Thẩm Kiêu đó ở trong bộ đội ngày càng có tiền đồ, sắp không khống chế được nữa rồi, thằng lớn Thẩm Bằng ở bộ đội nhiều năm như thế, không có chút triển vọng gì, có lẽ là phế rồi.

Phó Bạch Lan chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người con trai út, con trai của bà ta tuyệt đối không thể kém hơn con trai của tiện nhân Phó Thanh Lan đó!

Bà ta tin có Thẩm Chí Viễn toàn lực hỗ trợ, Thẩm Ưng chắc chắn sẽ vượt qua Thẩm Kiêu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-530.html.]

Thẩm Ưng đi tắm, không để tâm những lời này.

Mười một giờ trưa, Thẩm Chí Viễn về nhà, xe của quân khu đưa ông ta về.

“Ngày mai lại tới đón tôi.”

Thẩm Chí Viễn xuống xe, bảo tài xế đi về.

“Vâng thưa thủ trưởng!”

Tài xế lái xe đi, Thẩm Chí Viễn chỉnh lại quần áo, đẩy cổng lớn ra, nhìn thấy Phó Bạch Lan ngồi trên ghế chợp mắt, gương mặt không khỏi giãn ra, tràn lên nhu tình như nước.

“Bạch Lan, anh về rồi!”

Giọng nói của Thẩm Chí Viễn cũng vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Phó Bạch Lan còn nhiệt liệt hơn khi còn trẻ.

Phó Bạch Lan mở mắt ra, nhìn thấy ông ta, gương mặt ngập tràn kinh hỉ, biểu hiện như vậy càng khiến Thẩm Chí Viễn vui sướng, ông ta thích dáng vẻ Phó Bạch Lan trong mắt trong tim đều là ông ta.

“Chị Trương bưng chậu nước nóng tới!”

“Chị Trương, pha ly trà nóng!”

“Chị Trương, lấy dép lê cho lão Thẩm!”

Phó Bạch Lan liên tục sai khiến, chị Trương bận giống như con thoi, âm thầm mắng chửi: “Hồ ly tinh già mày lấy lòng đàn ông, không biết tự làm? Vợ địa chủ cũng không sai khiến người khác bằng mày, phi!”

Lại nhìn thấy ánh mắt dạt dào tình ý của Thẩm Chí Viễn nhìn Phó Bạch Lan, chị Trương ra sức chà da gà trên cánh tay, thầm mắng: “Cẩu nam nữ trời sinh một cặp, cộng lại đã một trăm tuổi rồi, còn ngày ngày phóng túng, phi…đúng là vô sỉ!”

“Chị Trương, nấu mì cho tôi!”

Thẩm Ưng cũng tới hóng náo nhiệt, anh ta đói rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tới liền!”

Chị Trương chạy về nhà bếp, trong bụng mắng càng dữ dằn: “Giống y hệt hồ ly tinh mẹ, đều không phải thứ tốt lành, đã sắp ăn cơm trưa rồi còn nấu mì, sao không ra đầu ngõ đứng uống gió Tây Bắc đi!”

Thẩm Chí Viễn mang dép lê, ngồi uống trà, mắt lại nhìn Phó Bạch Lan, ánh mắt keo hồ này của hai người còn dính hơn cả người trẻ.

“Ầm!”

Cửa lớn bị đẩy ra, đập vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn, dọa cặp uyên ương già kinh hãi.

Loading...