Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 533
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:49:43
Lượt xem: 40
Bầu không khí vốn rất căng thẳng, bị tiếng nôn của Đường Niệm Niệm phá tan, nước mắt Phó Bạch Lan vừa chảy xuống còn đang treo trên gò má, chưa kịp chảy xuống cằm, mặt của bà ta lập tức cứng lại.
Tiếp tục khóc không được, không khóc cũng không được.
Để che đậy sự lúng túng, Phó Bạch Lan rút khăn tay ra, giả vờ lau nước mắt, thi thoảng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, vai còn khe khẽ run lên, biểu hiện cực kỳ ấm ức đau lòng.
“Tôi…tôi biết tôi tội đáng muôn chết, Tiểu Kiêu lưu lạc trên núi đều là lỗi của tôi, hôm đó tôi không nên bị bệnh phát sốt, càng không nên sốt tới mơ màng, không trông chừng Tiểu Kiêu, đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với em gái, có lỗi với Tiểu Kiêu, hôm Tiểu Kiêu mất tích, tôi nên đi c.h.ế.t mới phải!”
Phó Bạch Lan trình diễn một màn xướng ca tuyệt đỉnh, khiến Thẩm Chí Viễn lòng đau như cắt, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Kiêu ngay bây giờ, xả giận thay Phó Bạch Lan.
Tuy Đường Niệm Niệm từng gặp không ít bạch liên hoa, nhưng loại cao cấp như Phó Bạch Lan, cô thật sự chưa gặp được mấy người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng trách bạch liên hoa này có thể khiến Thẩm Chí Viễn xoay mòng mòng, thủ đoạn thật lợi hại!
“Súc sinh, quỳ xuống dập đầu đền tội với mẹ mày!”
Thẩm Chí Viễn tức giận trừng Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm, nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, chắc chắn ông ta đã nuốt sống hai người mấy trăm lần rồi.
“Mẹ tôi qua đời lâu rồi!”
Thẩm Kiêu trào phúng nhìn Thẩm Chí Viễn, cậu từng nói với anh, lúc đầu mẹ anh không muốn gả cho Thẩm Chí Viễn, là ông ngoại ép.
Sau khi mẹ chết, ông ngoại mới tỉnh ngộ, nhìn thấu bộ mặt thật của gia đình Phó Bạch Lan, lén lút đưa chìa khóa kho báu của nhà họ Phó cho cậu.
Thẩm Chí Viễn càng tức giận, nghịch tử lại dám ngó lơ lời ông ta, nào có lý này!
“Súc sinh, trong mắt mày có còn có…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-533.html.]
Thẩm Chí Viễn giơ tay lên, muốn dạy dỗ nghịch tử, nhưng bị Đường Niệm Niệm cắt ngang.
“Nếu Thẩm Kiêu là súc sinh, ông là cái gì? Lão súc sinh? Chưa từng thấy người nào muốn làm súc sinh như ông, đúng là chuyện lạ trên đời!”
Đường Niệm Niệm rất nóng giận, Thẩm Chí Viễn này vốn không xứng làm cha, ngay cả người cũng không phải, vốn dĩ cô còn nghĩ nể mặt Thẩm Kiêu, hạ thủ lưu tình với Thẩm Chí Viễn.
Bây giờ không cần nữa.
Phải bứng gốc hết.
Sắc mặt Thẩm Chí Viễn đỏ lên, thở hổn hển, gân xanh giật giật trên trán, giống như sẽ ngủm bất cứ lúc nào.
Chị Trương nhìn trộm trong nhà bếp không ngừng niệm phật: “A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!”
Bà ấy không phải xót thương Thẩm Chí Viễn, mà là sợ Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm gặp phiền toái.
Thẩm Chí Viễn có súc sinh cỡ nào cũng là cha ruột của Thẩm Kiêu.
Con trai khiến cha tức chết, mặc kệ ở thời nào cũng là đại nghịch bất đạo, Thẩm Kiêu sẽ bị người đời chỉ trỏ.
Chị Trương có ấn tượng rất tốt với Thẩm Kiêu, bởi vì nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Kiêu không vênh mặt hất hàm sai khiến bà ấy, những người khác đều chỉ tay năm ngón, không hề tôn trọng bà ấy.
Cho dù Thẩm Kiêu trông khó gần, nhưng vô cùng khách sáo với bà ấy, chưa từng sai bà ấy làm việc, có đôi lúc bà ấy muốn giặt đồ cho Thẩm Kiêu, đều bị anh từ chối, chị Trương cảm thấy Thẩm Kiêu là một đứa trẻ tốt, tốt hơn ba anh em Thẩm Ưng Thẩm Bằng Thẩm Li nhiều.
Bà ấy cũng không hiểu đường về não của Thẩm Chí Viễn, con trai ruột không thương, cứ phải thương con trai người khác, đầu óc chắc chắn có bệnh nặng!
Chị Trương càng vui mừng thay Thẩm Kiêu, đứa trẻ này quá khổ, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một cô gái tốt thương anh, không chỉ xinh đẹp, còn rất lợi hại, trông cái miệng oang oang đó, sắp chọc hồ ly tinh già kia tức hộc m.á.u rồi.
Thật hả hê!