Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 539
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:49:52
Lượt xem: 43
Đường Niệm Niệm mở ra, bên trong ghi chép toàn là tên người, còn có các hạng mục, là Phó Bạch Lan ghi.
“Tháng X năm X, giới thiệu công việc ở nhà máy thép cho con trai nhà họ Trương, thu một nghìn tệ.”
“Giới thiệu con gái nhà họ Vương đến bộ đội, thu một nghìn rưỡi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Giới thiệu con trai nhà họ Lý đến bộ đội, thu hai nghìn.”
…
Trên cuốn sổ đều là hạng mục Phó Bạch Lan giúp người, phần lớn là giới thiệu tới bộ đội, phí thu không ít, tối thiểu một nghìn, chẳng trách gom được nửa rương tiền.
Đường Niệm Niệm kiểm kê một chút, hơn mười vạn.
Những năm qua, chắc chắn Phó Bạch Lan đã tiêu không ít, ít nhất đã giới thiệu hơn trăm người.
To gan thật!
Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, có cuốn sổ này, Thẩm Chí Viễn sắp xui xẻo rồi.
“Em đưa Thẩm Chí Viễn tới nông trường cải tạo, như thế nào?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Cực tốt.”
Thẩm Kiêu mặt không cảm xúc, anh còn sẽ đến nông trường biếu quà lớn cho cha anh, để cha anh sống thoải mái hơn ở nông trường.
Đường Niệm Niệm cong môi, cô thích sự ngoan độc của Thẩm Kiêu.
Quá xứng với cô.
Thu hết tầng hầm, họ lại tới phòng sách, cũng lấy hết đồ gia dụng đáng tiền đi.
Đường Niệm Niệm thà không làm, đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn, lấy hết đồ trong phòng Thẩm Ưng, ném cả nhà ba người họ trên đường ngay cổng lớn, lại thêm chút thuốc mê, đảm bảo trời sáng mới tỉnh.
Họ cũng không đi, tìm một chỗ kín đáo chui vào không gian ngủ, sau khi trời sáng sẽ xem trò hề của nhà họ Thẩm.
Trời sáng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-539.html.]
Con ngõ ngày càng náo nhiệt, người đi học, người đi làm, người đi ăn sáng, người đổ ấm trà đêm…chen đầy người.
“Dô…ai ngủ bên ngoài vậy, đôi chân này trắng trẻo nhỉ!”
Một ông chú đi đổ ấm trà, nhìn thấy người nhà họ Thẩm đầu tiên, nhưng ông ấy chỉ nhìn chằm chằm cái đùi trắng nõn của Phó Bạch Lan, mắt không chớp một cái.
Bây giờ là tháng chín, nhiệt độ thủ đô vẫn khá cao, Phó Bạch Lan sợ nóng, buổi tối ngủ đều mặc quần cộc và áo lót, cánh tay và bắp chân đều lộ ra ngoài, bà ta chăm sóc da tốt, da mịn thịt mềm, rất dưỡng mắt.
Chỉ một lúc đã thu hút không ít người, chen nhau xúm lại chật ních, đặc biệt là đàn ông, mắt đều nhìn chằm chằm Phó Bạch Lan, không nỡ dời đi.
Thật không ngờ Phó Bạch Lan này một đống tuổi rồi còn mơn mởn hơn gái trẻ, chẳng trách có thể khiến Thẩm Chí Viễn mê tới điên đảo.
“Phi…thật vô liêm sỉ!”
Người mắng đều là phụ nữ, bởi vì chồng của họ đều đang nhìn Phó Bạch Lan.
Ba người nhà họ Thẩm vẫn đang ngủ say, căn bản không biết mình đã thành trò cười của cả con ngõ, ngay cả người ở ngõ bên cạnh cũng tới hóng hớt, vây kín mít.
Người tỉnh dậy đầu tiên là Thẩm Ưng, bị tiếng ồn đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy nhiều gương mặt như thế, anh ta còn tưởng đang nằm mơ, lại nhắm mắt lại, nhưng sau khi phản ứng lại, những gương mặt đó trông rất quen mắt, cmn đều là hàng xóm láng giềng.
Đậu má!
Thẩm Ưng bò dậy, lúc này mới phát hiện cả nhà mình đều ngủ bên ngoài, mẹ anh ta còn rất bất nhã lộ ra cánh tay và bắp chân, rất nhiều đàn ông đều đang nhìn chằm chằm mẹ anh ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút!”
Thẩm Ưng chửi đổng, muốn lột áo đắp lên người mẹ, nhưng anh ta ngủ trần, trên người chỉ có một cái quần cộc, lột xuống cũng không che được bao nhiêu.
“Cha, mẹ, mau tỉnh dậy!”
Thẩm Ưng ra sức lắc cha mẹ, Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan mơ hồ tỉnh dậy, qua một lúc lâu mới phản ứng lại.
“A…sao lại như thế này?”
Phó Bạch Lan kinh hô lên, hai tay ôm lại, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thẩm Chí Viễn vội vàng ôm bà ta, chỉ cảm thấy đỉnh đầu xanh ngắt.
Nhưng vì sao cả nhà họ lại ngủ ở bên ngoài?