Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:05:55
Lượt xem: 18
“Niệm Niệm, ký giả muốn phỏng vấn cô, cô đi xong chưa?”
Chương Nhạc Vi ở bên ngoài nhà vệ sinh nhỏ tiếng gọi, Tuyên Xuân Vinh đã phỏng vấn xong rồi, tới lượt Đường Niệm Niệm rồi.
“Ra đây!”
Đường Niệm Niệm đi ra với kiểu tóc phi chủ lưu.
Chương Nhạc Vi ngơ ra, sau đó trợn tròn mắt, che miệng, cố nhịn mới không cười lên.
“Kiểu tóc này rất đẹp, thật đó!”
Chương Nhạc Vi nhịn rất vất vả, khen một câu trái lương tâm.
Niệm Niệm đã cứu nhiều người như thế, cho dù đội mái tóc này, cô ta cũng phải khen đẹp, không thể làm Niệm Niệm tổn thương.
“Giả dối!”
Đường Niệm Niệm không cảm kích, trợn mắt.
Vừa nãy trong không gian, Bách Tuế và Phúc Bảo đã cười nhạo cô rồi.
Cô sẽ không tin những lời quỷ này nữa!
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng Chương Nhạc Vi không nhịn được, ôm bụng cười ha ha thật to.
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, đi nhận phỏng vấn, ký giả cũng suýt chút không nhịn được, cố nhịn cười hỏi mấy câu, giống như hỏi Tuyên Xuân Vinh.
“Nếu quay lại lần nữa, tôi chắc chắn vẫn sẽ cứu người, cái này không có gì phải suy nghĩ, tình huống khi đó không có thời gian nghĩ nhiều, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là cứu người!”
Đường Niệm Niệm trả lời rất hoàn mỹ, trả lời chính thức mà, cô biết hết.
Ký giả vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô và Tuyên Xuân Vinh, lưu loát viết trên giấy, còn chụp hình cho họ, chuẩn bị tăng ca thâu đêm, ngày mai sẽ đăng bài.
Buổi tối, sau khi xem xong thời sự trung ương, lại là thời sự tỉnh, bây giờ không có chương trình gì, ngoài thời sự ra, chỉ có kịch nổi tiếng hoặc các bộ phim điện ảnh cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-694.html.]
Đường Thôn
Trong phòng khách nhà họ Đường chen chúc đầy người, mùa đông trời lạnh, xem ti vi trong sân không được, chỉ có thể chen trong phòng khách xem, mỗi người xách một cái giỏ than, vừa huơ lửa vừa xem ti vi, rồi tán gẫu hóng hớt, còn náo nhiệt hơn xem ti vi nữa.
“Thím hai, Tiểu Niệm nói đài truyền hình tới phỏng vấn, khi nào tới?” Có người hỏi.
“Gấp cái gì, Tiểu Niệm nói sẽ tới, chắc chắn sẽ tới, có khi nào nó nói lời không giữ lời chưa?” Bà cụ Đường nói to.
“Cháu chỉ là muốn biết khi nào tới, chuẩn bị thật tốt, đồ mới cũng may xong rồi, chỉ đợi đài truyền hình tới phỏng vấn!”
“Tôi cũng may đồ mới rồi, lần đó người tây tới, tôi không mặc đồ mới, lần này không thể bỏ lỡ!”
“Các người nói nhỏ chút, không nghe rõ thời sự nữa, đừng ồn ào, nghe thử trận cứu hỏa này có kết quả gì, dọa c.h.ế.t người rồi!”
Lúc này, thời sự trong ti vi đang phát sóng hỏa hoạn ở đường Lục Lâm, lửa lớn ngút trời, khói bốc ngùn ngụt, cách một màn hình còn cảm nhận được sự mạnh mẽ của thế lửa, mọi người đều thót tim, còn có người niệm ‘A Di Đà Phật’.
“Bồ Tát phù hộ, tuyệt đối đừng có người chết!”
“A dô, đứa bé đó ném ra rồi…ây dô, đỡ được rồi, Bồ Tát phù hộ!”
“Lại đỡ được rồi, tạ trời tạ đất, A Di Đà Phật!”
…
Trái tim của tất cả mọi người đều bóp chặt lại, nhìn thấy đứa trẻ được cứu ra, họ đều vui mừng, lại lo lắng cho người cứu hỏa.
“Tạ trời tạ đất, lửa tắt rồi, bọn trẻ đều không sao!”
“Bà cụ bại liệt đó cũng tội nghiệp, con cái đều không ở bên, haiz!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hết cách, nhiều người như thế kia, không thể nào cứu ra hết được!”
Nhưng rất nhanh tiếng nói của mọi người đều nhỏ lại, nhìn chằm chằm ti vi, bởi vì họ nhìn thấy người quen.
Cô gái mất lông mày, tóc cháy xém, còn mang gương mặt đen đó, không phải chính là Tiểu Niệm họ vừa mới nhắc tới?
Họ nhìn Tiểu Niệm khôn lớn, cho dù tóc và lông mày đều cháy trụi, họ đều nhận ra!