Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 730
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:38:32
Lượt xem: 39
“Thím vất vả rồi, cháu ra ngoài giải quyết chút chuyện!”
Đường Niệm Niệm cất máy ảnh, sau khi đưa Phạm Trung tới bệnh viện tâm thần, cô đi rửa ảnh, sau đó tìm Diêu Hưng Quốc.
“Không vất vả, sau này loại chuyện này cứ tìm thím!”
Thím Trương vẫn chưa tận hứng bà ấy còn chưa đã ghiền, loại chuyện bắt gian tại giường này, bà ấy rất thích.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, thím Trương và bà nội cô có lẽ có thể nói chuyện rất hợp, là một cây nhiều chuyện.
Cô đạp xe tới đường Trúc Tùng, nơi này là khu ngoại ô, vô cùng an tĩnh, không có bao nhiêu người, Du Tú Mẫn vẫn chưa tới, Đường Niệm Niệm tìm xung quanh không có ai, lấy xe tải từ không gian ra, đỗ bên đường đợi.
Xe buýt tới trạm dừng lại, chỉ có Du Tú Mẫn và Phạm Trung xuống, nửa người Phạm Trung đều dựa lên người cô ấy, trên người không có chút sức lực, còn không nói được tiếng nào, Du Tú Mẫn đã cho anh ta uống thuốc, là thuốc do Đường Niệm Niệm cho, sau khi uống sẽ biến thành thế này.
Đường Niệm Niệm đi tới, một tay xách Phạm Trung lên, ném lên xe tải.
“Đi thôi!”
Đường Niệm Niệm khởi động xe, Du Tú Mẫn ngoan ngoãn ngồi vào, bây giờ cô ấy rất hưng phấn, sắp được tự do rồi, cuộc sống tươi đẹp của cô ấy và con gái sắp tới rồi.
“Chị định tới làm trước tết hay là sau tết?”
Đường Niệm Niệm lái xe rất vững, hỏi suy nghĩ của Du Tú Mẫn.
“Tôi sao cũng được, nhưng thủ tục điều chuyển có thể không làm nhanh như thế.”
Thực ra Du Tú Mẫn muốn càng nhanh càng tốt, cô ấy không muốn ở Thượng Hải chút nào, muốn đến một nơi không ai biết cô ấy và con gái để sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-730.html.]
Đưa Phạm Trung vào bệnh viện tâm thần là chuyện lớn, chắc chắn không giấu được, chưa được mấy ngày, người nhà họ Phạm và cả bên phía nhà mẹ cô ấy đều sẽ tới hỏi đông hỏi tây, cô ấy thật sự không muốn ứng phó những người này nữa, chi bằng đi cho xong, mắt không thấy tâm không phiền.
“Thủ tục chị không cần lo, chỉ cần chị muốn, khi nào cũng được.”
Giọng nói của Đường Niệm Niệm không lớn nhưng lại khiến Du Tú Mẫn lập tức có tự tin, giống như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó cô gái trước mắt này vậy.
“Vậy tôi càng nhanh càng tốt, tôi không muốn ở Thượng Hải.”
Du Tú Mẫn mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi biết rồi.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, cách nghĩ này rất hợp ý cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cũng muốn để Du Tú Mẫn nhanh chóng yên vị, vừa hay trước tết nhà máy vớ có thể làm một lô hàng mẫu mới, sau tết đơn đặt hàng chắc chắn dày như bông tuyết.
Sau bốn tiếng, họ đã tới bệnh viện tâm thần Lan Đình, Đường Niệm Niệm dừng xe, từ khoang sau xách Phạm Trung xuống, chịu gió lạnh suốt mấy tiếng, Phạm Trung lạnh đến mức toàn thân giống như khối băng, nước mũi chảy lòng thòng.
Anh ta sợ hãi nhìn Đường Niệm Niệm, rất muốn kêu cứu, nhưng cổ họng không phát ra được tiếng nào, chắc chắn đều do cô gái xinh đẹp này giở trò, Du Tú Mẫn không có gan lớn như thế, cũng không kiếm được thuốc biến anh ta thành kẻ câm và phế vật.
Còn có tối qua, chắc chắn cũng là bị tính kế, bình thường anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế, đáng chết, anh ta đã xem thường con tiện nhân Du Tú Mẫn này, thế mà lại tìm được trợ thủ hại anh ta.
Phạm Trung nhìn Du Tú Mẫn bằng ánh mắt xin tha, tuy không nói được, Du Tú Mẫn nhìn hiểu ánh mắt của anh ta, người đàn ông này đang xin tha, hi vọng cô ấy có thể niệm tình vợ chồng, thả anh ta về nhà.
Du Tú Mẫn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Phạm Trung nữa.
Cô ấy sẽ không mềm lòng.
Mềm lòng với loại khốn nạn này chính là tàn nhẫn với cô ấy và con gái, cô ấy tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ lời quỷ nào của gã đàn ông này nữa.