Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XYY (Siêu Nam) Báo Thù - Chương 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:04:02
Lượt xem: 11

Tất cả bọn họ đều bật cười.

 

Ánh mặt trời chiếu vào mặt bọn họ, sáng rực và đẹp đẽ.

 

Giây tiếp theo, giọng Liêu Minh Vũ đột nhiên im bặt.

 

Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt chế nhạo nhưng cổ cậu ta đã bị một nhát d.a.o phay cắt mạnh.

 

Máu tươi văng ra, rơi xuống mặt từng người.

 

Tiếng cười biến thành những tiếng thét chói tai.

 

Đổng Thành gần như dùng cả tay chân để bò sang bên cạnh, giống như một con ch.ó vụng về.

 

Sau đó, bàn tay cậu ta đột nhiên chạm vào thứ gì đó, cúi đầu trong chớp mắt, cậu ta đã quên cả việc la hét.

 

Đó chính là Lưu Lâm vừa mới tắt thở.

 

Cậu ta ngất xỉu.

 

Tôi không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, đi đến hai tên nam sinh bên cạnh đang điên cuồng kéo xích sắt.

 

Nhìn thấy tôi lại gần, bọn họ dán sát vào cánh cửa sắt, gần như nói năng lộn xộn.

 

“Là Liêu Minh Vũ ép tôi! Mẹ cậu... Tôi… Tôi không cố ý!”

 

“Cầu xin cậu!”

 

Bọn họ thật là khổ sở.

 

Tôi rất chán ghét.

 

Tôi đột nhiên nhớ đến ngày sinh nhật 18 tuổi của mình, mẹ đã cười nói với tôi: “Tiểu Dã, con đã là một người trưởng thành rồi! Bắt đầu phải chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình. Mẹ tin rằng con sẽ không làm mẹ thất vọng!”

 

Nhưng không phải bọn họ cũng đã trưởng thành rồi sao?

 

Tại sao không chịu trách nhiệm về hành vi của mình?

 

Tôi giơ d.a.o lên.

 

Máu văng ra.

 

Trong tất cả các môn học, tôi chỉ thích môn sinh vật.

 

Đặc biệt là những hình vẽ cấu trúc của con người, khiến tôi gần như mê mẩn.

 

Một người khác cứng đờ quay mặt đi, tôi không cho cậu ta cơ hội nói chuyện.

 

Não người đầy máu, lại tanh hôi.

 

Tôi cảm thấy ghê tởm.

 

Tôi giơ tay lên định lau sạch thì ở phía sau truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt.

 

Đổng Thành... đã tỉnh lại.

 

13

 

Cậu ta là người cuối cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xyy-sieu-nam-bao-thu/chuong-11.html.]

Tôi không có thời gian lo chuyện khác, cầm d.a.o phay tiến đến trước mặt câu ta.

 

Câu ta quỳ trên mặt đất, sợ hãi đến mức mặt không còn chút máu.

 

Câu ta úp mặt xuống đất:

 

“Cố Dã, cậu tha cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ tự thú! Tôi sẽ bồi thường cho ngươi! Nhà tôi có tiền, rất nhiều tiền, tôi và bố tôi đều sẽ cho cậu! Cầu xin cậu... Buông tha cho tôi đi... Cầu xin cậu...”

 

“Tôi sẽ tới trước mộ mẹ cậu dập đầu nhận tội! Tôi sẽ đi 365 ngày một năm! Chỉ cần cậu buông tha cho tôi.”

 

Vì thật sự quá sợ hãi, cậu ta đã dập đầu rất mạnh

 

Nghe cậu ta nhắc đến mẹ, tôi nhớ đến vết thương trên trán mẹ, sắc mặt trở nên ôn hòa hơn.

 

Tôi chậm rãi đưa tay sờ lên vết thương trên trán cậu ta.

 

Lực tay rất nhẹ, nên tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn run rẩy của Đổng Thành.

 

Bàn tay tôi từ từ di chuyển tới đôi mắt đang run rẩy của cậu ta.

 

Nếu không có đôi mắt này.

 

Có lẽ đêm đó cậu ta sẽ không nhìn thấy mẹ.

 

Có lẽ giờ đây tôi vẫn còn có mẹ.

 

Còn có đôi tay đó.

 

Ngày hôm đó cậu ta đã dùng nó tát vào mặt tôi.

 

Chính cậu ta khiến mẹ nghĩ rằng tôi là kẻ bạo lực.

 

Cũng chính cậu ta khiến mẹ bị hành hạ trong nỗi sợ hãi trong suốt một ngày.

 

Tôi phải huỷ hoại tất cả của cậu ta.

 

Cuối cùng, Đổng Thành cũng cúi đầu xuống.

 

Cậu ta cũng đã chết.

 

Sân thượng trong một chớp mắt trở nên yên tĩnh.

 

Tôi nằm ngã trên mặt đất trống, mây trên trời từ từ biến thành khuôn mặt của mẹ.

 

Bà có đang mỉm cười với tôi không?

 

Hay là đang sợ hãi tôi?

 

Tôi không biết.

 

Nhưng không ai biết rằng... 

 

Ngày hôm đó trên sân thượng, dù mẹ không đến, tôi cũng sẽ làm gì những kẻ đáng ghét đó.

 

Trói buộc ác ma chưa bao giờ là cách an toàn.

 

Thứ duy nhất trói buộc được tôi là mẹ.

 

Là người mẹ trong lòng tôi.

 

Lời của bác sĩ tâm lý, thực sự rất đúng.

Loading...