XYY (Siêu Nam) Báo Thù - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-04 12:58:43
Lượt xem: 8
3
Ban đầu, các bạn học nhìn tôi với ánh mắt vừa lạ lẫm vừa có chút tò mò.
Dù sao, vóc dáng cao hơn 1m90 của tôi giữa các học sinh trung học ở miền Nam chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Mắt tôi trũng sâu, cơ thể to lớn, trông khá dữ tợn. Dù bọn họ đã nghe nhiều tin đồn về việc trí tuệ của tôi thấp kém nhưng chẳng ai dám thể hiện thái độ khác biệt ra mặt.
Cho đến khi...
Liêu Minh Vũ vừa cầm bài thi bước về chỗ ngồi thì vô tình va mạnh vào bàn tôi. Cậu ta đi rất nhanh, góc nhọn của bàn đ.â.m trúng bụng cậu ta, khiến cậu ta đau đến ngồi thụp xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Một nữ sinh bên cạnh lập tức hỏi han:
"Liêu Minh Vũ, cậu không sao chứ?"
Tôi chợt nhớ lại. Mẹ đã từng dạy rằng, khi ai đó xung quanh bị thương, mình cần phải tỏ ra quan tâm.
Tôi vụng về bắt chước:
"Liêu... Liêu..."
Bỗng nhiên, một cái tát trời giáng đánh mạnh vào mặt tôi.
Tôi không kịp phản ứng, đầu bị cú đập mạnh này đập vào góc bàn. Máu tươi phun ra, khiến tất cả các bạn học đều kinh ngạc sững sờ.
Chỉ có Liêu Minh Vũ vẫn giơ cao bàn tay, ánh mắt đầy căm phẫn, như muốn thiêu đốt tôi.
"Mày làm trò gì vậy? Nếu không phải vì mày kéo điểm lớp xuống, sao cô Lưu lại ép chúng tao mỗi ngày làm bài để cải thiện điểm trung bình? Lần thi tháng này rõ ràng tao đã cải thiện 15 điểm nhưng lại bị mày kéo xuống, để rồi bị cô Lưu mắng như chó trong văn phòng! Mày biết tao nhục nhã đến mức nào không?"
Cậu ta phun một bãi nước bọt vào mặt tôi.
"Đồ ngu! Đồ đần! Sao mày không đi c.h.ế.t quách đi cho rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xyy-sieu-nam-bao-thu/chuong-2.html.]
Tôi nhìn thân hình gầy yếu, nhỏ bé của cậu ta, chỉ cần một cú đ.ấ.m của tôi là có thể nghiền nát đầu cậu ta.
Nhưng tôi không thể.
Thế nên tôi chỉ cúi đầu nhìn đôi tay mình, các mạch m.á.u xanh nổi lên phập phồng.
Tôi cố kiềm chế, nhớ đến mẹ từng nhẹ nhàng cột dây an toàn cho tôi. Vì mẹ, tôi cố gắng nhịn.
Liêu Minh Vũ dường như cảm thấy sợ hãi sau khi đã phát tiết hết cảm xúc. Tôi nhìn thấy cậu ta không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Nhưng tôi chỉ im lặng, cúi đầu lẩm nhẩm "Kinh Kim Cương."
Tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch trên bục giảng, rồi tiếng cô Lưu hét lên đầy tức giận:
"Cố Dã, em lại phát điên cái gì vậy?"
Liêu Minh Vũ lập tức bước tới chắn trước mặt tôi, giọng nói có chút run rẩy:
"Cố Dã chỉ nhặt bút thôi, không may đập vào góc bàn."
Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt cô Lưu tràn ngập vẻ ghét bỏ.
"Lớn từng này rồi, còn va đụng tùm lum, em là con nít chưa cai sữa à?"
Cô quay sang Đổng Thành, nhướn mày.
"Mau dẫn cậu ta xuống phòng y tế. Đừng để lãnh đạo nhìn thấy lại phiền tôi!"
Gương mặt cô ta tràn đầy vẻ căm ghét không chút che giấu, giống như tôi không phải học sinh của cô ta mà là kẻ thù.
Các bạn trong lớp, trong giây phút đó, đều thay đổi sắc mặt, biểu cảm ý vị khó tả.
Giống như chiếc hộp Pandora từ từ mở ra, khuấy động những góc tối sâu nhất trong lòng từng người.