XYY (Siêu Nam) Báo Thù - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-04 19:58:20
Lượt xem: 20
1
Chỉ số IQ của tôi chỉ có 75, vậy mà lại được vào lớp tốt nhất của trường.
Bởi vì bố tôi là chủ nhiệm lớp này, nên ông đã xin cho tôi một suất học đặc biệt.
Bố nghĩ rằng khi đặt tôi dưới sự giám sát của ông, ông sẽ yên tâm hơn một chút.
Nhưng ngay trong ngày tôi nhập học, ba đã mất.
Vì cứu một cô bé đang băng qua đường, ông bị xe tải cán chết.
Tay tôi vẫn giữ nguyên động tác nắm lấy tay ông nhưng khi mở ra, tôi mãi mãi không thể chạm đến người đã che mưa chắn gió cho tôi suốt 18 năm.
Bố tôi được ca ngợi trên tin tức, trở thành một người hùng quên mình vì người khác, lên trang đầu trong ba ngày liền.
Trường học vẫn giữ lời hứa, cho tôi nhập học.
Hiệu trưởng còn đứng trước cửa lớp chụp ảnh cùng tôi.
Trước bao nhiêu máy quay, khuôn mặt ông ta sáng lên với vẻ uy nghi.
Nhưng điều tôi không biết là hiệu trưởng đã bí mật thay đổi một quy định, khiến cuộc đời tôi từ đó rơi vào vực thẳm mãi mãi không thể quay lại.
2
Thực ra tôi không giỏi trong việc để ý sắc mặt người khác.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên của cô Lưu, chủ nhiệm lớp mới, tôi đã biết cô ta không thích tôi.
Bởi vì ánh mắt cô ta nhìn tôi giống hệt ánh mắt tôi từng thấy vào sinh nhật năm 6 tuổi, khi tôi chuẩn bị bóp c.h.ế.t một chú mèo con.
Mẹ tôi nói, ánh mắt ấy gọi là "chán ghét."
Lúc đó, mẹ đã cứu con mèo khỏi tay tôi.
Nhưng bây giờ, dường như không có ai định cứu tôi khỏi tay cô Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xyy-sieu-nam-bao-thu/chuong-1.html.]
Cô Lưu ngày nào cũng bước vào lớp với vẻ bực tức.
"Các em đang làm gì vậy? Chẳng có chút áp lực nào sao? Các em có biết là trong kỳ thi nhập học, điểm trung bình của chúng ta chỉ thấp hơn lớp số 2 có 0.5 điểm thôi không?
"Hiện tại trong lớp có những ai đang kéo lùi thành tích, chẳng lẽ còn không rõ sao? Một người có tổng điểm bảy môn chỉ được 50 mà không biết mình đã kéo thấp điểm trung bình đến mức nào sao?
"Còn không mau đi làm bài tập cho tôi!"
Lúc này, mọi người đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi không hiểu sao bọn họ lại nhìn tôi.
Tôi vốn dĩ không tham gia kỳ thi nhập học.
Ngày khai giảng, bó tôi xoa đầu tôi bảo.
"Tiểu Dã, con không cần quan tâm đến điểm số, chỉ cần vui vẻ ở trường là được rồi. Mọi thứ khác bố sẽ lo liệu."
Rồi ông đột nhiên mở to mắt, lao về phía cô bé đứng la hét ở giữa đường.
Có lần tôi tình cờ đi ngang qua văn phòng, nghe thấy tiếng cô Lưu oán trách.
"Có một đứa như vậy trong lớp tôi, thành tích của tôi làm sao so được với lớp 2! Kỳ này tôi còn mong được đánh giá ưu tú, chẳng lẽ đành phải bỏ cuộc sao? Khó khăn lắm mới ngồi vào ghế chủ nhiệm lớp thực nghiệm! Thật là xui xẻo!"
Ngay sau đó là tiếng đập mạnh vào bàn.
Khi cô Lưu mở cửa, cô ta nhìn thấy tôi đứng ngay trước cửa.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ ngốc to xác!"
Tôi lặng lẽ thu ánh mắt lại, bước về phía phòng học.
Mẹ đã nói với tôi rất nhiều lần rằng, cho dù là đối mặt với con người hay động vật, tôi cũng không nên thể hiện tính cách hung hăng.
Nếu không, mẹ sẽ buồn.
Tôi không muốn làm mẹ buồn.