Ý ĐỒ KHÔNG ĐỨNG ĐẮN - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-22 17:20:38
Lượt xem: 1,511
Tôi vừa tốt nghiệp, bận rộn tìm việc làm, giờ phút này, ảo tưởng của tôi đối với một người đàn ông mình mơ tưởng hai năm ở bên kia đại dương đã bị cuộc sống xóa nhòa.
Cho đến khi, Lâm Tân Tân bí mật nói với tôi: “Có một bất ngờ dành cho cậu.”
Bất ngờ của người giàu là điều mà những người bình thường chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Tôi đoán có lẽ là sắp đến sinh nhật tôi, cô ấy muốn chuẩn bị cho tôi một cái gì đó lòe loẹt.
Nhưng tạm thời thì: “Phú bà ơi, đói bụng quá, ăn cơm đi.”
Tôi dự định tìm việc ở khu phố sầm uất phía tây thành phố, trước tiên phải thuê nhà, tôi đã tìm cả buổi mà vẫn chưa tìm được việc, nhà cũng chưa thuê được.
Nhưng tôi không lo lắng, ai bảo tôi có một cô bạn thân giàu đến nỗi khắp nơi đều có bất động sản.
Lâm Tân Tân không nói hai lời, vung tay một cái đã cho tôi mượn một căn hộ lớn ở khu phố phía tây.
Cô ấy nói tôi muốn ở bao lâu thì ở, còn nói đùa một câu: “Cậu muốn dẫn bao nhiêu đàn ông về nhà thì dẫn!”
Tôi: ...
Có vẻ như Lâm Tân Tân đã bị tôi đầu độc sâu sắc.
Tối hôm trước khi đi làm, tôi đã đến căn hộ lớn, đồ đạc vẫn chưa chuyển đến. Tôi ở lại một đêm để xem còn thiếu gì, bạn thân nói đã dọn dẹp nhà cho tôi từ vài ngày trước, vào ở luôn cũng không vấn đề gì, còn chuẩn bị quà cho tôi.
“Tân Nhi, mật khẩu cửa nhà chúng ta là gì?”
“Sinh nhật của cậu mà!”
Nhìn xem, đó chính là bạn thân đấy.
Kiếp trước tôi đã tu được phúc khí gì vậy nhỉ!
Lâm Tân Tân gửi một biểu tượng cảm xúc khoe khoang: “Hê hê, tớ là phúc khí của cậu đây.”
Không khí trong căn hộ cao cấp thật khác biệt, tôi nằm trên sô pha lướt điện thoại một lúc.
Tôi còn hào hứng chia sẻ với bạn thân về trai đẹp vừa thấy trên mạng.
Đồ tốt thì phải chia sẻ cùng nhau chứ!
Tất cả các ứng dụng xã hội của tôi đều toàn là những anh đẹp trai.
Tôi: Nói thật nhé, nếu sau này có bạn trai
Tôi: Tớ sẽ không kiểm tra điện thoại của anh ấy
Tôi: Nhưng tớ sợ anh ấy kiểm tra điện thoại của mình
Bạn thân Tân: Ha ha ha! Cậu thật kỳ quặc.
Tôi: Tại sao newfeed cứ phải cho tớ xem mấy anh có cơ bụng vậy chứ?
Tôi: Tớ cũng không muốn xem mà!
Tôi: Nhưng anh ấy gọi tớ là chị kìa~
Tôi: Những người đàn ông này chỉ biết cởi đồ để quyến rũ tớ!
Tôi: Không giữ nam đức gì cả!
3.
Sau một lúc nằm trên sô pha, tôi nghe thấy âm thanh không bình thường từ phòng ngủ truyền đến. Trong lúc tôi nghĩ nhà bị trộm thì…
Một người không mặc áo, không tuân thủ nam đức xuất hiện!
Lâm Tử Tùng!?
Chuyện này thật không bình thường.
Lâm Tử Tùng chỉ để trần phần trên, nhưng tôi thật sự không thể nào rời mắt khỏi anh.
Cái lùm mía!
Tôi gần như ngay lập tức liên tưởng đến bất ngờ (món quà) mà bạn thân chuẩn bị cho mình!
Lâm Tân Tân gửi anh trai cô ấy cho tôi!
Anh trai cô ấy đồng ý à!?
Tóc anh ấy ướt rượt, những giọt nước trượt xuống từ yết hầu quyến rũ.
Má ơi! Trai đẹp vừa tắm xong!
Còn đặc biệt tắm sạch sẽ đợi tôi nữa ư?!
Điện thoại tôi rơi xuống đất, vừa lúc ánh mắt của Lâm Tử Tùng nhìn qua.
Trai đẹp với cơ bụng thật trong thực tế và trai đẹp trong điện thoại không hẹn mà xuất hiện cùng lúc.
Tôi nhanh chóng bước một bước, vội vàng che điện thoại không muốn bị thấy.
Tôi chiếm lấy quyền nói trước: “Sao anh lại ở đây?” Giọng khách át giọng chủ là đây chứ đâu.
Lâm Tử Tùng: “...”
Tốt, anh ấy không nói thì đây chính là sân khấu của tôi!
“Mặc dù không phải nhà em, nhưng mật khẩu cửa là sinh nhật của em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/y-do-khong-dung-dan/2.html.]
Đây chính là top những cách khiến đối thủ phải câm nín!
Lâm Tử Tùng quay người đi vào trong phòng.
Tôi vội vàng nhấc điện thoại hỏi cô bạn thân “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đ.ấ.m c.h.ế.t voi!”.
Tôi: Chuyện gì đang diễn ra vậy!
Lâm Tân Tân: Tớ tốt bụng quá đúng không! Anh tớ về nước mà chưa sắp xếp được chỗ ở, tớ đặc biệt để anh ấy ở đây.
Lâm Tân Tân: Có túm được hay không thì tùy thuộc vào bản thân cậu, chị em chỉ giúp được đến đây thôi.
Tôi: ! Chờ tin vui từ tớ đi.
Vừa kết thúc trò chuyện, tôi thấy Lâm Tử Tùng mặc đồ chỉnh tề xách hành lý đi từ trong phòng ra.
Tôi mất 120 giây để tiêu hóa thông tin, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra vài biện pháp ứng biến.
“Anh đi đâu vậy?”
Tôi chặn đường anh ấy.
Dưới lớp áo sơ mi đen cấm dục, tôi chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Lâm Tử Tùng bán khỏa thân lúc nãy là không nhịn được, cảm thấy ngứa ngáy.
Cuối cùng, những kiến thức lý thuyết tôi tích lũy bao năm qua cũng sắp được thực hành!
Tôi bị áp lực cột sống đè lên, cuối cùng cũng đã đến giới hạn rồi!
Nhưng tôi luôn có cảm giác ánh mắt của Lâm Tử Tùng có chút kỳ lạ.
Hình như... Là hơi... Sợ tôi?
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Chắc chắn rồi! Anh ấy đúng là nên sợ người phụ nữ mạnh như hổ như tôi!
Nhân vật nhỏ trong lòng tôi đang chống nạnh cười lớn.
“Đây là chỗ của em, đột nhiên tôi sẽ không quấy rầy.”
Anh ấy biết tôi và em gái mình đã có mối quan hệ hữu nghị lâu dài hơn mười năm.
Có lẽ Lâm Tử Tùng cũng đoán được, phần lớn kịch bản này hôm nay là trò quỷ của Lâm Tân Tân.
Hay cho một chiêu “vì việc nước quên tình nhà”!
“Anh đã đến đây rồi còn đi đâu.”
Tôi thấy Lâm Tử Tùng lùi lại một bước.
Ánh mắt đầy cảnh giác.
Tôi: ...
Tốt lắm.
Không hổ là người lạnh nhạt.
Tôi thu lại ba phần biểu cảm thèm khát trai đẹp, mỉm cười nói: “Ý em là, trời đã muộn như thế này, một mình anh ra ngoài tìm khách sạn không an toàn chút nào.”
Anh ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tôi thấy ở đây còn không an toàn hơn.”
Tôi: ...
“Ha ha ha, anh nói đùa à.”
“Yên tâm đi, anh Tử Tùng, anh là anh trai của Tân Tân, cũng là anh trai của em, em có thể làm gì với anh chứ.”
Để thâm nhập vào hàng ngũ kẻ thù, phải dùng danh nghĩa thân thiết để tiếp cận!
Quả nhiên Lâm Tử Tùng không nói gì nữa.
Tôi tiến thêm một bước, giành lấy vali của anh: "Hơn nữa, dù sao đây cũng là bất động sản của nhà họ Lâm, anh là chủ, em chỉ là người ở nhờ.”
“Làm sao em có thể để anh Tử Tùng đi, nếu có người phải đi thì đó cũng là em mới đúng.”
Tôi tin rằng anh sẽ không đuổi tôi đi.
Lâm Tử Tùng trầm ngâm một lúc, cuối cùng thực sự để tôi ở lại. Anh ấy còn nói: “Tháng sau tôi sẽ chuyển đi.”
Tôi suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “À, chỉ cho mình một tháng thôi à.”
Lâm Tử Tùng: “Hả?”
Tôi: “Không có gì, không có gì.”
Mặc dù tôi nói coi Lâm Tử Tùng như anh trai, nhưng cũng không thật sự gọi anh là anh trai.
Nếu quen gọi như vậy, lỡ Lâm Tử Tùng thật sự coi tôi giống em gái Tân Tân thì sao.
Vì vậy, thường thì tôi chỉ gọi họ tên anh ấy.
“Lâm Tử Tùng.”
“Lâm Tử Tùng.”
“Lâm Tử Tùng, em tan ca rồi, anh ăn trưa không, em đi mua về.”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Tử Tùng nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi đã nấu ăn rồi.”
Mắt tôi sáng lên, kiên nhẫn chờ một lúc, đợi anh ấy nói tiếp.
“Em… Về nhà ăn đi.”