Y NỮ TÔ ANH - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:46:16
Lượt xem: 1,103
2
Đi thêm nửa tháng nữa, xe ngựa cuối cùng cũng đến doanh địa Trấn Bắc quân.
Quân y được phân theo đơn vị, ta được phân đến tiên phong doanh.
Người sống cùng ta là một bà lão khoảng hơn năm mươi tuổi.
Bà hơi mập, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều so với phụ nữ vùng Trung Nguyên.
Bà ấy nói bà họ Tôn, sống ở Diệp Thành cách đây không xa.
Mấy năm trước, người Hung Nô đã đột nhập vào làng lúc giữa đêm, cướp gia súc của họ, và g.i.ế.c sạch đàn ông trong làng.
Trong đó có cả chồng và ba người con trai của bà.
Bà được Trấn Bắc quân cứu, không còn nơi nào để đi, nên ở lại quân doanh, làm v.ú già.
Tôn thẩm quan sát ta từ đầu đến chân, thắc mắc hỏi: “Tô đại phu, ngươi còn trẻ như vậy, sao lại một mình đến quân doanh?”
“Ta bỏ nhà ra đi, tình cờ thấy thông báo tuyển quân y ở biên quan, nên đã đến.”
“A, vậy phu quân ngươi chắc hẳn rất lo lắng.”
Ta sững sờ một chút.
Liệu Phương Bành Niên có lo lắng khi không tìm thấy ta không?
“Chắc là không đâu, trong lòng chàng ấy đang nghĩ về người khác.”
“Người nào vậy?”
“Một cô nương tên là Yểu Yểu.”
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Yểu Yểu là trong đêm tân hôn của ta và Phương Bành Niên.
Hắn say rượu, gọi nhầm tên.
Ta đỏ mặt sửa lại cho hắn: “Phu quân, chàng gọi sai rồi, thiếp là Anh Nhi.”
Nhưng hắn chưa bao giờ gọi ta là Anh Nhi, thậm chí cả “nương tử” cũng rất ít khi.
Đều là gọi tên họ của ta: “Tô Anh.”
Sau đó, ta biết Yểu Yểu là Mạnh Yểu, là người trong lòng của Phương Bành Niên từ thuở nhỏ.
Ta chưa từng gặp Mạnh Yểu.
Nhưng ta nghĩ Mạnh Yểu chắc là một cô nương tốt.
Nàng ấy tự trách bản thân không thể đáp lại tình cảm của Phương Bành Niên, nên hy vọng hắn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với người khác.
Còn Phương Bành Niên, vì muốn làm Mạnh Yểu an lòng, đã vui vẻ lấy một nữ nhân mình không yêu làm thê tử.
Họ đều mong muốn cho nhau những điều tốt đẹp.
Chỉ có điều, thật đáng thương cho nữ nhân kết hôn với Phương Bành Niên.
Nàng ấy bị che giấu sự thật, và đã bị che giấu suốt ba năm.
Ta chính là nữ nhân xui xẻo đó.
Khi ta hỏi Phương Bành Niên Yểu Yểu là ai, hắn nói đó là muội muội của hắn.
Ta còn ngu ngốc nghĩ.
Nếu đã là muội muội của phu quân, thì cũng là muội muội của ta rồi.
Ta có phu quân, lại có muội muội.
Thêm một người thân trong gia đình, thật tốt biết bao.
Nhưng nếu biết sớm rằng trong lòng hắn có người khác, ta chắc chắn sẽ không lấy hắn.
Cũng sẽ không lãng phí ba năm này.
Tôn thẩm nói muốn đãi ta một bữa, mang đến một cái bánh lớn và nửa cái đùi cừu nướng,
Ta nhìn mà suýt không tin vào mắt mình.
Trên đường đi, ta chỉ ăn thức ăn khô, hoặc là uống nước lạnh với gió bắc.
Nửa cái đùi cừu nướng này, thật sự ngon hơn bất cứ món ăn nào ta đã từng ăn.
Ăn no xong.
Đêm đầu tiên đến biên quan, ta mặc y phục mà ngủ.
Gió biên quan rất lớn, như thể muốn kéo bay cả cái lều lên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng sói hú.
Khi trời vừa sáng, ta mới dần thiếp đi.
Bỗng dưng từ khắp nơi vang lên tiếng kèn gọi nhau.
Tôn thẩm còn đang ngáy ngủ bên cạnh bỗng ngồi dậy, hét lên: “Hỏng rồi, Hung Nô đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/y-nu-to-anh/chuong-2.html.]
Cuộc chiến đầu tiên ta trải qua đến thật đột ngột.
Ta hoang mang không biết làm gì, Tôn thẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Đừng sợ, theo ta.”
Ta phụ trách năm nghìn quân sĩ của tiên phong doanh.
Ngoài Tôn thẩm, còn có ba binh lính trẻ tuổi.
Họ rõ ràng đã quen với cảnh tượng này, có thể tự xử lý những thương binh nhẹ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Chỉ những người bị gãy xương hoặc nguy kịch mới được giao cho ta.
Ta băng bó vừa xong một nhóm, ngay lập tức lại có nhóm tiếp theo đến.
Toàn bộ quân doanh rất có trật tự.
Một số thương binh nhẹ sẽ lập tức quay lại chiến trường.
Từ bình minh đến chiều tà.
Hung Nô đã bị đẩy lùi.
Trại thương binh đông nghịt người.
Xác nhận không còn thương binh mới, ta thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Đúng lúc ta định nghỉ ngơi, một thiếu niên đi đến bên ta.
Thiếu niên ngũ quan tuấn lãng, trên mặt có một vết thương, không xấu, ngược lại còn có một vẻ đẹp kỳ lạ.
Một khuôn mặt đẹp như vậy, nếu bị hủy dung sẽ thật đáng tiếc.
Ta vội vàng gọi hắn lại, lấy ra bí chế kim sang dược do sư phụ chế ra.
Thuốc này trị thương rất nhanh, không để lại sẹo, bình thường ta cũng rất tiếc khi sử dụng.
Nhưng thiếu niên lại không cảm kích, chặn tay ta khi ta định bôi thuốc.
“Ta không cần, để dành cho những binh lính khác đi.”
“Ta là đại phu, nghe ta.”
Thiếu niên ngẩn người, lặng lẽ ngồi xuống đất.
Khi bôi thuốc, nhìn thấy hắn vẫn còn chút ngây thơ, ta không khỏi hỏi.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
Hắn nhìn không giống như một tân binh, da dẻ đen sạm vì nắng, đôi mắt sáng như sao, mà lại chỉ mới mười bảy tuổi.
Ta cảm thấy nghẹn ở mũi.
“Nếu ngươi không chăm sóc tốt cho bản thân, gia đình sẽ lo lắng đấy.”
“Không có, tất cả đều đã chết.”
Đôi mi dài của thiếu niên cụp xuống, tạo thành bóng mờ che đi ánh mắt.
Ta nhận ra, có vẻ như mình đã nói sai điều gì đó, làm cậu ta buồn.
Cảm giác không có gia đình, ta hiểu rõ nhất.
Sau khi phụ mẫu mất, sư phụ có nhận nuôi ta, nhưng ông quá nghiêm khắc, không bao giờ cùng ta thân cận.
Ta như một chiếc thuyền đơn độc, không tìm được bến bờ.
Cho đến khi gặp Phương Bành Niên.
Nhưng…
Gạt bỏ những ký ức không tốt trong đầu, ta nhìn về phía thiếu niên, vô tình có cảm giác đồng cảm.
“Nếu ngươi không chê, ta có thể làm người thân của ngươi.”
“Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, vậy thì ngươi gọi ta là a tỷ.”
“Từ giờ có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta vỗ n.g.ự.c đảm bảo, nhưng thiếu niên lại cười khúc khích.
“Ta không có thói quen gọi a tỷ một cách tùy tiện.”
Hắn đứng dậy rời đi, bóng lưng bị tấm vải bạt trắng che khuất, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
Tôn thẩm vội vàng lại gần kéo tay áo ta, kinh ngạc nói: “Ngươi thật to gan, chưa từng có ai dám nói chuyện với tướng quân như vậy.”
Ta mất một lúc mới hiểu ra.
Tướng quân?
Thiếu niên vừa rồi?
Nghe đồn là đại tướng quân của Trấn Bắc quân - Ngụy Duyên là người sát phạt quyết đoán, kiêu dũng thiện chiến.
Nhưng chưa ai nói rằng hắn mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi cả. Ngày đầu tiên đến đây đã gây ra một chuyện cười lớn, mặt ta nóng bừng.