Y NỮ TÔ ANH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-15 18:26:54
Lượt xem: 623
9
Tuyết thực sự quá dày.
Mỗi bước đi đều như mang trên lưng cả ngàn cân nặng.
Ta đã kiệt sức, lùi lại phía sau cùng.
Khi đội ngũ nghỉ ngơi, Phương Bành Niên từ trong tay nải tìm ra chiếc đèn dầu nhỏ, chuẩn bị đun chút nước tuyết cho ta uống.
Ta ngồi xuống đất xoa bóp chân, vô tình phát hiện tiên phong Lý Hổ đang lén lút rời khỏi đội, đi theo hướng ngược lại.
Ta gọi Phương Bành Niên, nhưng hắn đang mải mê điều chỉnh chiếc đèn, có vẻ không nghe thấy.
Những người xung quanh đều khá xa ta.
Nếu lớn tiếng gọi, chắc chắn sẽ làm Lý Hổ chú ý.
Ta cắn răng, tự mình đi theo sau.
Quả nhiên, hắn ta đang đi về phía trại của quân Hung Nô.
Không thể để hắn ta báo tin.
Ta sờ vào tay áo, nhưng phát hiện ra rằng mình đã quên mang thuốc mê.
Khi căng thẳng, ta vô tình ngã xuống, phát ra tiếng động.
Lý Hổ quay lại.
“Tô đại phu, ngươi đang theo dõi ta.”
“Trước đây chính là ngươi đã hạ độc Ngụy Diên?”
“Ngươi là gián điệp?”
Ta từng bước lùi lại.
Lý Hổ không có ý định nói chuyện với ta, rút d.a.o và tiến gần hơn.
Ta ngồi phịch xuống đống tuyết, không thể chạy trốn.
Nhắm mắt lại, chờ đợi cái chec.
Nghe thấy một tiếng “bụp.”
Mở mắt ra, Lý Hổ đã ngã xuống trước mặt ta, nằm thẳng đơ.
Sau lưng hắn ta là Phương Bành Niên, người đang cầm gậy, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Hóa ra là Phương Bành Niên đã chuẩn bị nước tuyết, phát hiện ta mất tích và theo dấu chân tìm đến.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây,” Phương Bành Niên nói.
Ta liếc nhìn Lý Hổ, nhặt thanh d.a.o của anh ta lên, chuẩn bị đ.â.m thêm một nhát.
Nhưng lại bị Phương Bành Niên ngăn lại.
“Nàng không thể giec người.”
Thực ra, ta cũng chưa bao giờ giec người, cả tay cầm d.a.o cũng run rẩy.
Nhưng cứ để Lý Hổ ở đây, không biết sẽ có biến số gì xuất hiện.
Ta không thể mạo hiểm, Ngụy Diên cũng không thể mạo hiểm, bảy vạn tướng sĩ ở biên giới cũng không thể mạo hiểm.
Ta đang do dự, Phương Bành Niên run rẩy nói: “Ta, ta sẽ làm.”
Ta ngạc nhiên nhìn Phương Bành Niên, hắn cầm dao, từng bước tiến về phía Lý Hổ.
Gió đã ngừng, băng tuyết nuốt chửng ánh chiều tà, trước mắt chỉ có một màu trắng tàn tạ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Biến cố bất ngờ xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/y-nu-to-anh/chuong-6.html.]
Lý Hổ đột nhiên mở mắt, Phương Bành Niên sợ hãi, d.a.o đ.â.m lệch, không xuyên vào n.g.ự.c Lý Hổ.
Hai người đánh nhau kịch liệt, trong chốc lát, Lý Hổ đã chiếm ưu thế.
Hắn ta giành lại dao, đ.â.m về phía Phương Bành Niên.
Ta hoảng loạn tìm gậy trên mặt đất, khi ngẩng đầu lên, Phương Bành Niên đã biến thành một người đầy máu.
Mọi thứ như chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Phương Bành Niên đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lý Hổ, không cho hắn ta di chuyển chút nào.
Âm thanh đùng đoàng từ xa vọng lại.
Chúng ta đều biết đó là gì.
Máu từ khóe miệng Phương Bành Niên từng giọt từng giọt rơi xuống, dưới chân anh, tuyết rốt cuộc cũng đã có màu.
Một màu đỏ chói mắt.
“Đi! Sống sót!”
---
10
Phương Bành Niên gào lên bằng tất cả sức lực.
Khi Tô Anh quay người lại, những sợi tóc của nàng tung bay như một vòng xoáy.
Giống như một con bướm nhẹ nhàng, bất chợt kéo hắn trở về một đoạn ký ức cũ.
Đó là khoảng thời gian họ mới cưới nhau không lâu.
Cùng nằm trên giường, nàng ngủ không yên, như một con bạch tuộc quấn lấy hắn.
Những sợi tóc buông dài cũng vô tình lướt qua gò má và n.g.ự.c hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Thời điểm đó, có lẽ hắn đã hơi mất kiên nhẫn, muốn đẩy nàng ra.
Nhưng nàng chỉ ưm ưm hai tiếng, rồi lại chui vào lòng hắn.
Hơi thở nhẹ nhàng của nàng vương vấn bên tai.
Hắn đành phải từ bỏ sự chống cự…
Có lẽ ngay tại thời điểm đó, hắn đã động lòng.
Còn có đứa trẻ chưa ra đời nữa.
Hắn không phải không cảm nhận được nỗi khát khao về một gia đình của Tô Anh, cũng biết nàng luôn mong chờ có một đứa trẻ.
Khi tự tay giec chec nó, nàng đã đau khổ đến mức nào.
Trong cuộc đời này, vận mệnh của họ thật quá mong manh.
Gặp được nàng là điều may mắn nhất trong đời hắn.
Nhưng hắn đã tỉnh ngộ quá muộn.
Nếu đã như vậy, hãy để hắn dùng mạng sống để bảo vệ nàng.
Phương Bành Niên nhắm mắt lại, nhớ về hình dáng của Tô Anh trong trái tim mình, hắn khẽ mỉm cười.
“Phu quân, chàng gọi sai rồi, thiếp là Anh Nhi.”
“Phu quân, thiếp nói cho chàng biết, thiếp và sư phụ đã đi qua rất nhiều nơi, thật thú vị.”
“Phu quân, thiếp không có ăn trộm lựu nhà Thúy Hoa.”
“Phu quân…”
“Phu quân…