YẾM ĐỎ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:21:35
Lượt xem: 27
Tôi buồn bã về đến nhà, nhưng nhà rất yên tĩnh, chỉ có ông nội ngồi trên ghế xem TV.
Vừa thay dép, vừa lấy ba lô xuống, nhìn ông đang tập trung xem TV, tôi hỏi:
"Ba mẹ chưa về hả ông?"
Ông quay đầu nhìn tôi, không nói gì, hình như không nhận ra tôi đã về. Tai ông kém nên không nghe thấy tiếng mở cửa.
Trà Sữa Tiên Sinh
"Sao #trasuatiensinh hôm nay cháu về sớm thế? Bố mẹ cháu đi làm chưa về đâu."
Lúc đó tôi mới nhận ra, hôm nay là thứ Hai, bố mẹ đã đi làm.
Bình thường tôi học xong buổi tối về thì họ ở nhà, nhưng hôm nay tôi không phải học buổi tối.
"Yêu Yêu, đến ngồi bên ông, nói chuyện với ông đi."
Giọng ông có vẻ ra lệnh, khiến tôi không thể từ chối.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ông, cả hai đều im lặng một cách kỳ lạ, không ai nói gì trước.
Nhưng khi ánh mắt tôi dời xuống, quả táo trên bàn thu hút sự chú ý của tôi, đồng tử tôi dần giãn ra.
Đây chính là quả táo mà tôi thấy ông gọt tối qua, ông còn thỉnh thoảng dùng d.a.o gọt đ.â.m vào.
Tôi tưởng quả táo sẽ bị đ.â.m nát, nhưng không phải vậy, trên đó khắc một khuôn mặt, sống động như đang cười với tôi.
Khuôn mặt trên quả táo khiến tôi càng sốc hơn, đó chính là bà cụ mù mà tôi vừa gặp ngoài trời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yem-do/chuong-7.html.]
Có lẽ tôi quá tập trung, không nhận ra ông đang quan sát tôi, như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.
"Ông!"
Tôi nhìn chằm chằm vào quả táo khắc, muốn hỏi rõ ông.
Nhận ra ông không để ý đến tôi, tôi quay đầu, ông cũng dừng quan sát và hỏi:
"Sao vậy Yêu Yêu?"
Tôi nuốt nước bọt, chỉ vào quả táo trên bàn và nói:
"Trên đường về nhà, cháu gặp bà cụ mù này!"
Ông đột nhiên đứng dậy đầy kích động.
"Ở đâu Yêu Yêu? Dẫn ông đi xem!"
Tôi lắc đầu, nhìn ông đột nhiên kích động và nói:
"Bà ấy ăn xin bên đường, cháu cho bà vài đồng xu. Cây gậy của bà suýt làm cháu ngã, sau đó cháu đỡ bà dậy và bà đi mất."
"Bà ấy có nói gì không?"
Thật buồn cười, ban đầu tôi nghĩ bà cụ mù không nói được, nhưng cuối cùng giọng nói già nua ấy, không biết có phải của bà không. Tôi cũng không để tâm nhiều, bà cụ đi rất nhanh và trời mưa nên tôi không nghe rõ.
"Hình như bà ấy nói cái gì không được, hoặc không tin. Cháu cũng quên rồi, dù sao lúc đó bà ấy đi nhanh, trời mưa cháu không nghe rõ lắm, rồi cháu về nhà."
Ánh mắt ông dường như trở nên sáng suốt hơn, nhưng trên mặt có vẻ đấu tranh, miệng thì thầm: "Bà ấy đến rồi sao!"