YẾM ĐỎ - Chương 9 - END
Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:22:23
Lượt xem: 277
Tôi nghĩ đến việc cửa nhà vệ sinh chưa khóa, vội vàng mặc quần áo mà không kịp lau khô người, quần áo dính nước trở nên bó sát.
Tôi cẩn thận thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện phòng khách không có ai, vội vàng chạy ra, cầm lấy con d.a.o trái cây trên bàn.
Cửa chính đã mở toang, chứng tỏ có người đã vào, vì tôi nhớ rõ là mình đã khóa cửa cẩn thận.
Tôi cẩn thận đi đến cửa kiểm tra, nếu có người bên ngoài, tôi sẽ đóng cửa lại ngay, nếu người đã vào trong, tôi sẽ chạy ra ngoài.
Nhìn quanh một vòng không thấy ai, tôi liền tiện tay đóng cửa lại.
Đột nhiên tôi cảm thấy da gà nổi lên, toàn thân run rẩy, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm. Tôi quay phắt đầu lại, sợ toát mồ hôi.
Bố mẹ và ông nội bước ra từ phòng ngủ của tôi, mẹ cầm trên tay cái yếm đỏ tôi vừa cởi ra.
Ông nội đi đến bàn, cầm quả táo đã để ba ngày, thịt quả đã ngả sang màu vàng, nhưng ông không bận tâm, cắn một miếng ngay chỗ khắc khuôn mặt bà cụ mù.
"Yêu Yêu, cháu biết chúng ta chờ cháu cởi cái yếm này lâu đến thế nào không!"
Tôi không hiểu gì, lùi lại, lưng dán chặt vào cửa chống trộm, mồ hôi lạnh không ngừng chảy.
Trà Sữa Tiên Sinh
Chẳng phải đã nói lễ q..uỷ qua rồi sao? Tôi đã quá chủ quan rồi!
"Ông nói gì vậy? Chẳng phải chính ông bảo cháu mặc nó sao?"
Ông nội đột nhiên cười lớn, hàm răng như răng cưa hiện ra trước mặt tôi. Mắt ba đã hoàn toàn trở nên trắng xóa. Tay mẹ biến thành móng vuốt, cả ba người với khuôn mặt dữ tợn cùng lao về phía tôi.
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức chạy ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Tôi nghĩ chỉ cần chạy ra ngoài và kêu cứu, nhất định sẽ thoát được.
Nhưng cánh cửa tôi vừa đóng lại liền bật mở, trên đó có một dấu chân lõm vào. Tiếng vang lớn lan khắp tầng, tôi cũng lớn tiếng kêu cứu:
"Cứu tôi với, ba mẹ tôi muốn g.i.ế.c tôi!"
Thật đáng tiếc, hiện thực thật tàn nhẫn, không ai trả lời.
Tôi loạng choạng chạy về phía cầu vượt, chạy mãi chạy mãi, nhưng không thấy một bóng người nào trên đường.
Tôi mệt mỏi thở hổn hển, khi lên bậc thang còn bị vấp ngã, đầu gối đập mạnh xuống đất, nhưng tôi không thể dừng lại, cũng không dám dừng. Tôi tiếp tục bò lên bằng cả tay và chân.
Tôi ngẩng đầu lên, ba người họ đứng ngay trước mặt tôi, nhìn tôi như nhìn một món đồ tinh xảo.
Ông nội lên tiếng trước:
"Ta muốn bộ não của nó, các ngươi tự chia nhau phần còn lại."
Nước dãi của mẹ sắp chảy ra, bà l.i.ế.m môi nhìn tôi chằm chằm.
"Vậy thì ta sẽ ăn trái tim nó, con gái sinh vào giờ âm, trái tim chắc chắn rất ngon."
Ba tôi bất đắc dĩ lắc đầu:
"Các ngươi đã phân chia xong rồi, vậy ta chỉ còn có thể lấy gan của nó thôi!"
Những lời họ nói trông như những cuộc trò chuyện bình thường, nhưng trong mắt tôi, họ thực sự là những con qu..ỷ ăn th..ịt người không nhả xương.
Tôi cảm thấy họ sẽ chia nhau ăn tôi ngay lập tức.
Tôi không chắc liệu đây có phải là ba mẹ thật sự của tôi hay không, hay họ đã gặp chuyện gì rồi.
Chúng tôi đã sống Trà sữa tiên sinh cùng nhau lâu như vậy, thói quen sinh hoạt không có gì thay đổi, chỉ có cảnh tượng hiện tại là không thể chấp nhận nổi trong tâm trí tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yem-do/chuong-9-end.html.]
Tôi khóc lóc, không cam tâm hỏi:
"Chẳng phải đã nói lễ qu..ỷ đã qua rồi sao, có phải mọi người lừa tôi không?"
"Nếu không lừa cháu, liệu cháu có tự giác cởi nó ra không? Cháu thật là ngoan."
Nói xong, tôi chưa kịp phản ứng, ông nội đã mở miệng cái miệng đầy má//u nhào tới tôi.
Tôi sợ đến nỗi đứng yên tại chỗ, hối hận vì đã cởi yếm đỏ ra.
Theo tình hình trước đây, nếu tôi không cởi yếm đỏ, b mẹ và ông nội sẽ không dám làm gì tôi.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để hối hận, tôi không cam tâm nhắm mắt lại, mong rằng mọi thứ kết thúc nhanh chóng, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Một lúc sau, tôi không cảm thấy bị x..é n*át, từ từ mở mắt ra, trước mắt là một bóng dáng còng lưng.
Là bà cụ mù ấy, cơ thể ông nội bị đánh bay ra xa, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bà cụ.
"Ông Mặc, ông đã bị mê muội rồi!"
Mắt ba tôi xuất hiện sự giằng co, một lúc sau mắt trở lại bình thường: "Mẹ!"
Tôi càng kinh ngạc hơn, người trước mắt là bà nội của tôi! Bà nội không phải đã mất vài ngày trước khi tôi sinh ra sao?
Nhưng ngay sau đó, lòng tham lại chiếm lấy ba tôi.
"Đồ mù đi*ên này, truyền nhân Mao Sơn cứ phải dính vào chuyện này sao?"
"Ta bây giờ như thế này, chỉ vì cháu gái của ta!"
Tôi luôn nghĩ thầy mù điên là một ông già, ai ngờ lại là bà cụ mù, và bà cụ mù này là bà nội tôi, người mà tôi chưa từng gặp suốt mười tám năm qua.
"Ba con qu..ỷ dữ các ngươi đã để mắt đến cháu gái ta lâu như vậy, còn hại c:hết ba người thân của ta!"
Bà nội càng nói càng giận, đập mạnh cây gậy xuống đất.
Cái yếm trong tay mẹ tôi lập tức bay lên và quay về tay bà, trên yếm có hình ảnh một con quái vật mặt mày dữ tợn bị một bàn tay ghì chặt, giờ càng hiện rõ hơn.
Ba con quỷ dữ vùng vẫy chui ra khỏi cơ thể ba mẹ và ông nội.
Kết quả không cần nói cũng biết, bà nội quay lại phía tôi, nhưng bước đi có vẻ chậm hơn nhiều, như thể đi lại rất khó khăn.
"Bà nội?"
Tôi cẩn thận gọi: "Bà nội?"
Bà đưa cho tôi cái yếm, màu sắc trên đó đã chuyển từ đỏ sang đỏ đen.
"Cầm lấy nó, cháu à."
Nói xong, bà từ từ rời xa, tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn bà nội đi xa dần.
Người đi đường bắt đầu xuất hiện lác đác, ba mẹ và ông nội đều ngất xỉu nằm trên đất, trở lại hình dáng ban đầu.
Tôi kéo một người qua đường, uất ức kêu lên:
"Làm ơn gọi giúp tôi xe cấp cứu!"
Người qua đường cũng ngơ ngác, nhưng nhìn ba người nằm trên đất, vẫn móc điện thoại ra từ túi.
Hết