YÊU ANH 99 LẦN - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-10-27 23:08:19
Lượt xem: 155
10
Thật ra, tôi chưa từng nói với Tiểu Ân rằng...
Dù Châu Ngạn chỉ là nhân vật ảo, nhưng cậu ấy là chàng trai đầu tiên tôi từng thích.
Chúng tôi bù trừ tính cách cho nhau, thích cùng loại sách và luôn có vô số câu chuyện để chia sẻ.
Nhiều lúc bỏ điện thoại xuống, tôi lại cảm thấy trống trải.
Tôi tự nhủ rằng việc gửi gắm tình cảm vào một nhân vật ảo là vô nghĩa.
Suy cho cùng, cậu ấy chỉ là một AI được lập trình để đưa ra những câu trả lời khiến tôi hài lòng.
Nhưng giờ đây...
Châu Ngạn đã để Tiểu Ân xuất hiện trước mặt tôi.
Để tôi biết rằng, mình không hề đơn độc.
Ở thế giới khác, có một người đang thực sự yêu tôi.
Tiểu Ân đặt hành lý xuống và nói:
“Cô Băng Băng, từ giờ cứ yên tâm sống ở đây. Tiền thuê nhà đã có anh Châu Ngạn lo liệu.”
Đôi mắt đen của cậu ấy ánh lên vẻ ấm áp.
“Anh ấy bảo rằng ở thành phố Huyền Châu kiếm được nhiều tiền lắm, nên cô hãy giúp anh ấy tiêu bớt đi.”
“Anh chàng này đúng là... kiêu kỳ quá nhỉ?” Tôi nhăn mặt, giả vờ khó chịu.
“Có anh ấy lo, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
“Nhưng mà tiền thuê...”
Tôi vừa mở lời, Tiểu Ân đã ngắt lời:
“Nếu cô nhất quyết muốn trả, thì hãy vẽ thêm vài bức tranh cho anh ấy.”
Tôi bước đến giá vẽ, chạm nhẹ vào nó như gặp lại người bạn cũ.
Một ý nghĩ bị kìm nén từ lâu chợt trỗi dậy.
“Nhưng tôi lâu lắm rồi không vẽ, có thể sẽ xấu lắm.” Giọng tôi nhỏ dần.
Tiểu Ân mỉm cười, lấy một chiếc ghế, ngồi đối diện tôi:
“Hay là... cô vẽ tôi trước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-anh-99-lan/chuong-10.html.]
“Cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với cái tên hay ghen kia đâu.”
Gió biển thổi vào qua khung cửa, Tiểu Ân tháo mũ, chống cằm nhìn tôi.
Đôi mắt đen ấy dường như cất giấu những điều chưa thể nói ra.
Giọng cậu ấy trầm ấm vang lên:
“Căn nhà này cũng có phần của cô.
“Hy vọng rằng, khi nghĩ về 'nhà', cô sẽ không còn nhớ những ký ức tồi tệ, mà chỉ nhớ những ngày như hôm nay.”
Tôi dừng bút giữa không trung.
Gió biển ẩm ướt thổi vào, khiến lòng tôi xao động.
“Nếu cuộc sống hiện tại không khiến cô vui, sao không thử lật đổ mọi lựa chọn và làm lại từ đầu?”
Tiểu Ân tiếp tục:
“Ngay cả tôi, một NPC trong game, còn có thể vượt qua giới hạn và đến gặp cô. Trên đời này, còn điều gì là không thể?”
“Băng đại họa sĩ, yên tâm đi. Dù cô chọn thế nào, tôi vẫn sẽ là fan trung thành nhất của cô.
“—Hơn cả Châu Ngạn ấy chứ.”
—------------
Vì đã lâu không vẽ, tay tôi hơi lóng ngóng và vụng về.
Nhưng tôi vẫn cố gắng hoàn thành bức tranh này.
Tiểu Ân thỉnh thoảng ghé mắt xem và không ngừng tán dương tôi, như thể cậu ấy sắp đưa tôi lên tận mây xanh.
Không phải vì điều gì khác, mà vì đã rất lâu rồi, tôi mới tìm thấy thứ mình muốn cố gắng hoàn thành.
Cảm giác ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ, lan tỏa khắp cơ thể, thôi thúc tôi dốc hết sức mình.
Huống chi, với sự khích lệ của Tiểu Ân, việc vượt qua cảm giác lạ lẫm vì lâu ngày không vẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Khi chúng tôi còn chưa hoàn thành bức tranh, điện thoại bất ngờ đổ chuông – là cô hàng xóm gọi đến.
Cô bảo rằng mẹ tôi vừa phát hiện ra... tôi đã chặn số của bà ấy.
**Bà ấy đang dọa tự tử.**
Cô ấy cầu xin tôi về nhà ngay lập tức.