Yêu Em Trọn Đời (Truyện ngắn) - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:06:02
Lượt xem: 17
Cố Hàm Ninh nghĩ: so với khu rừng nhỏ, sân vận động gì gì đó trong trường học, thật ra cô cảm thấy thư viện mới là thánh địa hẹn hò !
Ví dụ như giờ phút này, cô nhìn thấy một cặp tình nhân ở góc xó xỉnh của kệ sách đang cực kì thân mật ôm hôn vuốt ve, má kề má, miệng kề miệng, dính chặt vào nhau, coi như đây là nơi không người!
Cố Hàm Ninh mắt mở to, nhìn một tay màu lúa mạch đang vuốt ve cặp m.ô.n.g vểnh lên.
Hóa ra, vào thời cô học, trường đại học đã không thuần khiết rồi….
“Đi, đi thôi………..”
Âm thanh cực thấp vang lên trên đầu Cố Hàm Ninh, cô quay đầu, nhìn Triệu Thừa Dư ngồi đối diện, từ góc độ của cô có thể thấy được lỗ tai ửng hồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Được rồi, kỳ thật, không thuần khiết chỉ là một số ít người thôi, cô không thể vơ toàn bộ vào được.
Bạn học Triệu à, có muốn thử một lần khộng?
Cố Hàm Ninh trong lòng có chút ngứa ngáy, thật muốn sán đến tai cậu hỏi.
Được rồi, cô chịu đựng!
Phụ nữ phải rụt rè một chút, mặc dù, theo Cố Hàm Ninh thấy, Triệu Thừa Dư còn rụt rè hơn mình.
Cho nên, cô có thể rụt rè hơn, xấu hổ hơn Triệu Thừa Dư sao?
Thục nữ quả nhiên không thương nổi, chờ đợi quả là khiến người ta khó chịu nhất ………….
Cố Hàm Ninh nghĩ cô quả thật đã trải qua những năm thuần khiết rồi, giờ vừa nghĩ, muốn thuần khiết cũng khó……….
Ngày thứ năm trở lại trường sau Quốc Khánh.
Buổi sáng chạy cùng nhau, buổi chiều không phải là thư viện thì cũng là sân cầu lông, buổi tối rảnh rỗi lại đắm mình trong thư viện. Sau khi tan học, Cố Hàm Ninh gần như đều ở cùng một chỗ với Triệu Thừa Dư rồi.
Nhưng bạn học Triệu trừ những lúc thỉnh thoảng đối diện với cô má đỏ tai hồng ra, cũng không có cầm tay gì cả?
Đau đầu ….
Cô đang đẩy nhanh tiến độ, thế nhưng đối phương không phối hợp nha!
“Đi thôi……….”Cố Hàm Ninh cúi đầu nói với Triệu Thừa Dư đi phía trước, thanh âm mang theo chút buồn bã.
Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu lại, nhìn Cố Hàm Ninh một cái: thế nào lại không vui rồi?
Chẳng lẽ, là bởi vì cùng mình nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho nên cảm thấy ngượng ngùng?!
Ánh mắt Triệu Thừa Dư chuyển đến đôi môi đỏ mọng hơi mím lại của Cố Hàm Ninh, một luồng khí nóng tập kích lên hai má của cậu, cậu vội vàng quay đầu lại, tim đập ‘thịch thịch’ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hai người mỗi người một ý nghĩ quay về chỗ ngồi, một câu cũng không nói về cảnh tượng vừa nhìn thấy, nhưng Triệu Thừa Dư rốt cuộc có chút ngồi không yên.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư tinh thần hoảng hốt, trong lòng âm thầm quyết định.
Bạn học Triệu, cậu đã không mở miệng, đừng trách tôi hạ liều mạnh!
Buổ sáng thứ bảy, bốn người phòng ngủ 617 cùng nhau xuống lầu ăn sáng, vừa lúc nhìn thấy Triệu thừa Dư, Cao Thần, Phạm Ý Mân ở dưới lầu, có Bạch Vũ Hân ở, tất nhiên là vui vẻ chào hỏi.
“Cao Thần! Các cậu cũng đi ăn sáng sao?”Bạch Vũ Hân cười chạy đến bên cạnh Cao Thần.
Cố Hàm Ninh mím môi mỉm cười, ánh mắt từ mặt Triệu Thừa Dư lướt đến trước mặt Cao Thần, vừa lúc Cao Thần nhìn về phía này, mỉm cười cùng Cố Hàm Ninh chào hỏi.
“Mọi người đi ăn ở đâu? Hay là chúng ta đi ăn cùng nhau được không?”
Thời gian này căn tin trường học tự nhiên là không ăn nổi.
“Được” Cố Hàm Ninh trả lời với một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Hà Thôi Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn “mọi người muốn đi đâu ăn?”
“Mình muốn ăn bánh bao và mì vằn thắn! Cửa hàng ăn vặt “Thiên Nam Địa Bắc” ăn rất ngon!” Thịnh Mạn Mạn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thấy bụng lại đói cồn cào, “nhanh một chút, đừng lề mề nữa!”
Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, nhanh chóng hướng cửa mà đi.
Cố Hàm Ninh chỉ kịp cười, nhìn sang Cao Thần nói: “đi thôi”
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh một lần lại một lần cười với mình, trong lòng hưng phấn lạ thường, vội vàng đuổi theo.
Trước cửa trường học cũng có rất nhiều cửa hàng, “Thiên Nam Địa Bắc” là quán mới khai trương đợt quốc khánh vừa rồi, mùi vị cũng rất ngon, do đó cũng nhanh chóng nổi tiếng.
Chờ đến lúc Cố Hàm Ninh và bọn họ bước vào, nhà hàng cũng đã chứa đầy người.
Không có cách nào, hôm nay là thứ bảy nha, mọi người đều muốn ngủ nướng, bữa sáng tất nhiên cũng hoãn lại, mà nhà ăn của trường lại chỉ đáp ứng đến tám giờ, lúc này đi tất nhiên chỉ còn có bánh bao và trứng luộc.
Cũng may đợi một lúc liền có bàn có người ăn xong rời đi.
Ở một cái bàn dài, nam nữ sinh ngồi đối diện nhau.
Triệu Thừa Dư chậm một bước, mắt trợn tròn nhìn Cao Thần ngồi đối diện Cố Hàm Ninh, chỉ có thể không tình nguyện đi đến ngồi bên cạnh.
Cố Hàm Ninh coi như không nhìn thấy Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu cười cười với Cao Thần, đẩy đĩa bánh bao vừa ra lò đến trước mặt cậu ta.
“Cậu ăn bánh bao đi?”
“Được!”
Nụ cười của Cao Thần lại càng thêm chói mắt, ánh mắt phảng phất chỉ nhìn thấy Cố Hàm Ninh, chăm chú mà nóng bỏng.
Bạch Vũ Hân bên cạnh ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cao Thần, buổi tối cậu đặt ở đâu?”
“Cố Hàm Ninh, buổi tối là sinh nhật mình, bây giờ mình trịnh trọng mời cậu ăn cơm!”
Vốn là Cao Thần sớm đã muốn mời Cố Hàm Ninh, chẳng qua Cố Hàm Ninh đối với cậu có chút lãnh đạm, cậu nhất thời không có cơ hội mời, hôm nay vừa hay là cơ hội tốt.
“Sinh nhật cậu à…………được!” Cố Hàm Ninh cười gật đầu, “Sinh nhật vui vẻ! nhưng mà cậu mời mỗi mình sao? Không thấy phòng mình còn có mỹ nữ ở đây à?”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười liếc Cao Thần một cái, khẽ nhăn nhíu mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-em-tron-doi-truyen-ngan/chuong-22.html.]
“Đương nhiên là mời cả phòng ! Bốn vị mỹ nữ, thế nào?”
“Được!”Thịnh Mạn Mạn ngẩng đầu, nuốt xuống miệng đầy bánh bao, nhanh chóng đáp.
Thôi Hà Miêu không có ý kiến .
Còn Bạch Vũ Hân, thật ra hôm qua Cao Thần đã sớm mời cô.
Giờ phút này, Bạch Vũ Hân cúi thấp đầu, bực dọc mình tại sao lại nhắc đến chủ đề này!
Cô vốn muốn thể hiện một chút cô và Cao Thần gần gũi, sinh nhật này, chỉ mời mình, những người khác chắc đến hôm nay là sinh nhật của Cao Thần cũng không biết !
Bây giờ, chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Cố Hàm Ninh trước khi cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thừa Dư, trong lòng than thầm: “Bạn học Triệu à, giờ phút này cậu nghĩ gì?”
Vẻ mặt Cao Thần vui sướng cùng Bạch Vũ Hân ảm đạm đều bị Cố Hàm Ninh nhìn ở trong mắt.
Lợi dụng Cao Thần, cô một chút áy náy cũng không có!
Xế chiều Cố Hàm Ninh ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy Bạch Vũ Hân đang mở hòm quần áo thử đồ.
Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, từ từ leo xuống khỏi giường.
Lúc ra cửa, vẻ mặt Bạch Vũ Hân nhìn không tốt lắm, thỉnh thoảng hướng về Cố Hàm Ninh, đôi môi thẳng tắp hoàn toàn không thấy chút bóng dáng của vẻ dịu dàng ngọt ngào thường ngày.
“Ninh Ninh, cậu mặc váy thật là đẹp!” Thịnh Mạn Mạn khuôn mặt ngạc nhiên, “Ngày mai cậu cùng mình đi mua quần áo đi! Mắt thẩm mỹ của cậu so với mình tốt hơn nhiều!”
“Mình cũng muốn! Quần áo của mình đều mặc không nổi nữa rồi” Thôi Hà Miêu vểnh miệng lên oán trách.
“Được rồi” Cố Hàm Ninh bình tĩnh cười cười.
Xuống lầu, mấy chàng trai đã đợi từ trước rồi, trừ phòng 205 còn có Phạm Ý Mân.
Cố Hàm Ninh nở nụ cười, đi theo Bạch Vũ Hân đi phía trước cô có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Triệu Thừa Dư cùng Cao Thần.
Hôm nay Cố Hàm Ninh cố tình chọn một mua một cái váy ngắn tay màu vàng vật liệu dẻo dai đường thêu tinh tế, lúc đi lại gấu váy bay nhẹ nhàng vừa thanh lịch vừa duyên dáng, mang ý nhị của một thiếu nữ nhỏ bé.
Cố Hàm Ninh mặc dù không nhìn thẳng vào Triệu Thừa Dư, nhưng mọi lúc vẫn chú ý tới vẻ mặt của cậu, thấy cậu nhìn chòng chọc vào mình, mắt cũng không nháy, trong lòng cười hài lòng.
“Cảm ơn các vị mỹ nữ thưởng quang (*), mời mọi người đi nào!”
[(*) thưởng quang: thưởng: ban, thưởng; quang: ánh sáng, vinh dự, rạng rỡ. Cao Thân ở đây đang gián tiếp khen vẻ đẹp của Cố Hàm Ninh]
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh cười nói.
Cố Hàm Ninh trong lòng cũng cười nhạt.
Nếu như là Cao Thần khi đã chín chắn, tất nhiên sẽ ôm qua eo mình mà thâm tình nói một tiếng: “Ninh Ninh, em thật đẹp!”
Nếu như là Cố Hàm Ninh đơn thuần năm đó, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng như thế của Cao Thần chỉ sợ đã mềm hết cả lòng rồi!
Chủ bữa tiệc vui vẻ, khách khứa thoải mái cho nên bữa tiệc sinh nhật diễn ra cũng rất tự nhiên, vui vẻ.
Chỉ trừ Triệu Thừa Dư vẻ mặt ảm đạm nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Cố Hàm Ninh, và Bạch Vũ Hân trong lòng khổ sở.
Triệu Thừa Dư nhìn cô cả đêm cười nhẹ nhàng, trong lòng đau khổ không dứt, cố gắng suy nghĩ, mình rốt cuộc là làm sai ở đâu, chọc cho Cố Hàm Ninh tức giận cả ngày cũng không thèm nhìn đến, không nói chuyện với cậu, thậm chí đến mắt cũng không thèm nhìn cậu, thứ sáu hình như vẫn còn tốt mà?
Triệu Thừa Dư bực dọc, không thể đoán được lòng dạ con gái.
Bạch Vũ Hân chán nản nhưng lại không dám giận dỗi.
Thật ra ngay từ ngày đầu tiên cô cũng biết Cao Thần có cảm tình với Cố Hàm Ninh nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, so với Cố Hàm Ninh cô cũng không kém cái gì, lâu ngày thấy lòng người.
Quả nhiên, sau một tháng quen biết, so với Cố Hàm Ninh, cô và Cao Thần lại càng thân nhau hơn.
Nhưng ai biết được, Cố Hàm Ninh đột nhiên đổi tính, nhìn ánh mắt chăm chú của Cao Thần, Bạch Vũ Hân túm chặt gấu váy, hung hăng cắn môi dưới.
Cố Hàm Ninh hóa ra ban đầu cậu vờ tha để bắt thật sao?
Nửa chừng bữa tối, phục vụ mang đến một cái bánh ga-tô dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cao Thần, Cố Hàm Ninh kéo gấu váy, tự nhiên đứng lên, nhận lấy bánh ga-tô, đặt ở trên bàn ăn.
“Cao Thần, sinh nhật vui vẻ! Đây là bánh sinh nhật do cả phòng mình mua coi như làm quà tặng sinh nhật cậu!” Cố Hàm Ninh đối mặt với Cao Thần chớp mắt cười tinh nghịch.
Trong mắt Cao Thần mang ý cười, đứng lên giúp cô cùng nhau lấy bánh ra.
“Cám ơn! Không nghĩ đến còn có quà a!”
Bạch Vũ Hân thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh.
Cô thế mà không biết Cố Hàm Ninh chuẩn bị bánh ga-tô từ khi nào!
Bạch Vũ Hân quay lại nhìn thấy Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn cười tự nhiên, hiển nhiên cũng đều biết chuyện, thì ra chỉ mình cô bị bịt mắt?
Tất nhiên cô cũng có quà. Vì để là người đầu tiên, tối hôm qua cô đã sớm tặng Cao Thần một đôi bảo hộ tay, để khi nào cậu chơi bóng rổ cũng có thể nhớ tới mình.
Nhưng hôm nay nhìn nụ cười của Cao Thần so với tối qua nhận được quà của mình, hiển nhiên là vui vẻ hơn rất nhiều…………
Có lẽ, Cố Hàm Ninh cũng lén chuẩn bị một món quà…
Bạch Vũ Hân cúi đầu xuống , trong mắt không che giấu nổi thù hận!
Cố Hàm Ninh, rõ ràng cậu biết tôi thích Cao Thần!
Tất cả nỗ lực của tôi, so với cậu, lẽ nào đều vô giá trị?
Lúc ngẩng đầu, sắc mặt Bạch Vũ Hân đã trở lại bình thường, chỉ cần lờ đi vài tia âm hiểm thỉnh thoảng lóe lên trong mắt, ý cười trên khuôn mặt nhất định vô cùng ngọt ngào.
Cố Hàm Ninh cười như không cười nhìn Bạch Vũ Hân một cái.
Cô bây giờ cũng đã biết, tính kiên nhẫn cùng thù dai của Bạch Vũ Hân không ai có thể so sánh được.