YÊU THẦM THÀNH THẬT - C2
Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:04:43
Lượt xem: 3,079
3.
Cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Tôi chỉ có thể đặt điện thoại xuống tìm khăn tắm trước.
“Mở cửa một chút đi, khăn tắm này." Tôi gõ gõ cửa phòng tắm.
“Ừ. Tớ mở cửa đây, cậu đừng có mà lại nhìn lén đấy.”
「……」
Cái gì gọi là lại?
Nhất thời tôi thấy đau lòng.
Có lần, vào năm lớp 11 tôi đến nhà Trầm Cận Bạch để tìm hắn đi ăn khuya.
Cửa phòng hắn khép lại, tôi đi vào như thường lệ, vừa vặn gặp Trầm Cận Bạch không mặc quần áo từ phòng tắm đi ra.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị đại thiếu gia bình thường kiêu ngạo đến không chịu nổi này xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, như chạy trốn mà lao trở về phòng tắm.
Ai ngờ sau đó hắn thế mà phát rồ xem đoạn ký ức này vặn vẹo sai lệch thành tôi nhìn lén hắn tắm.
Nghĩ đến đây, mặt tôi chợt nóng lên.
"Ai muốn nhìn cậu chứ, khi còn bé lúc cậu để m.ô.n.g trần cũng không phải là tớ chưa từng thấy qua..."
Người đàn ông vươn tay ra, kéo chiếc khăn màu hồng nhạt vào, khẽ cười:
"Sao vẫn là màu hồng?"
"Cũng chỉ có màu này thôi, ghét bỏ à?"
“Tớ nào dám chứ.”
Giọng hắn cực kì ngứa đòn nói.
Chờ Trầm Cận Bạch đi ra từ phòng tắm, tôi liền đem di động của hắn ném cho hắn: "Mới vừa nãy có một em gái gọi video cho cậu, hình như là người năm ngoái bị truyền ra scandal với cậu, nhưng tớ tưởng đó là điện thoại của tớ nên đã nhận cuộc gọi, hai người sẽ không thật sự..."
Trầm Cận Bạch liếc tôi một cái: "Trí tưởng tượng đừng phong phú như vậy chứ, tớ còn độc thân.”
Hắn cầm di động lên nhìn, lông mày hơi nhíu lại.
Sau đó liền hờ hững ném điện thoại sang một bên.
Cúi thấp đầu, dùng khăn lông màu hồng nhạt lau tóc, thắt lưng cong thành một đường mượt mà, xinh đẹp nhưng khoẻ khoắn.
“Cậu không gọi lại à?”
“Không rảnh, nói sau đi.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-tham-thanh-that/c2.html.]
Không hiểu sao, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
4.
"À đúng rồi, cậu có xem bộ phim truyền hình gần đây tớ diễn không?"
Khi Trầm Cận Bạch đến gần tôi, mùi thơm của sữa tắm hoa dành dành tràn vào trong mũi.
Tôi bật thốt lên: "Đương nhiên là chưa xem rồi.”
Ai ngờ hắn ung dung gật đầu nói một câu "Không xem đúng không", giây tiếp theo, trực tiếp đứng dậy thừa lúc tôi chưa chuẩn bị đem máy tính bảng trong lòng tôi rút ra.
Tôi vụt một cái đứng lên: "Cậu làm gì vậy?
Hắn cười: "Không làm gì cả, chỉ muốn xem máy tính bảng của cậu thôi, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?"
Không được không được, tuyệt đối không được.
Nếu như bị hắn biết được tôi đang âm thầm xem phim hắn diễn, chỉ sợ chuyện này sẽ đủ cho hắn khoe khoang ba năm.
“Cậu mau trả lại cho tớ.”
Trầm Cận Bạch lại bình tĩnh, nhàn nhã ngồi xuống sô pha, người ngửa ra phía sau, giơ cao tay lên không cho tôi với tới: "Chậc, đôi tay ngắn củn kia của cậu với tới được sao?"
Tôi nhào tới, dùng hết toàn lực bắt được máy tính bảng, mạnh mẽ ôm vào lòng.
Đang muốn thực hiện một nụ cười chiến thắng, đột nhiên tôi phát hiện ra giờ phút này tôi đang ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, nửa người trên thì dán vào thân thể hắn, tư thế cực kì… không thể miêu tả.
"Con mẹ nó cậu đừng bày ra tư thế như vậy..."
Trầm Cận Bạch ngửa đầu, yết hầu lăn xuống.
Cảm giác nóng rực nháy mắt từ tai tôi lan đến gò má.
Nhưng tôi còn chưa kịp trở mình.
Một tiếng rầm lớn.
Cửa nhà tôi bị đẩy ra.
Không khí nóng bóng bị hai tiếng "Vờ lờ" cắt đứt.
Bạn từ thuở lọt lòng Tưởng Hiên cùng bạn thân Hứa Miểu kinh ngạc há to miệng: "Cmn, thế mà hai người lại ở sau lưng bọn tớ mập mờ, chẳng lẽ mấy cậu không cảm thấy làm thất vọng sự tin tưởng của chúng ta dành cho nhau từ bé đến lớn sao ô ô ô..."
"Ah, tớ đã nhìn thấy cái gì không nên thấy thế này! Ôi, đôi mắt của tớ!"
“Cái gì mà mập mờ chứ" Tôi giống như lò xo từ trên người Trầm Cận Bạch bật dậy "Tên này cướp máy tính bảng của tớ, tớ còn đang định xử lí cậu ấy đây này.”
Trầm Cận Bạch dựa vào sô pha, bộ dáng giống như đang bị xử tử ngay tại chỗ:
“Ừ, cậu ấy đang “xử lí” tớ đấy.”