YÊU THẦM THÀNH THẬT - C9
Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:06:10
Lượt xem: 4,200
12.
Hứa Miểu lại chia sẻ cho tôi một đoạn video ngắn.
Ảnh chụp chung tốt nghiệp cấp ba của tôi và Trầm Cận Bạch bị bới ra, hai chúng tôi đều bị vòng tròn màu đỏ khoanh lại.
“Có cư dân mạng và Thẩm Cận Bạch là bạn học cùng khóa, chia sẻ album tốt nghiệp khóa đó, bạn từ thuở nhỏ mãi đỉnh, giờ tui còn không muốn nói chuyện với mấy người không đu CP Bạch Chi nữa.”
Lúc ấy Trầm Cận Bạch và tôi vừa vặn đứng hàng trước.
Mặc dù ảnh có chút mờ, nhưng nam sinh có khuôn mặt đẹp trai thanh tú, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chăm chú vào ống kính, đuôi tóc tung bay, khí phách thiếu niên hiển lộ rõ trong đó.
“Tui thật sự khóc muốn ch, bọn họ thật sự phù hợp một cách hoàn mỹ với tưởng tượng của tui về thanh mai trúc mã huhuhu.”
“Tôi mặc kệ, ông trời có se duyên cũng không địch lại bạn từ thuở nhỏ! Thanh mai trúc mã mãi đỉnh!”
Thậm chí có người còn chụp màn hình một câu trả lời nào đó.
Câu hỏi là, "Cậu biết drama nào trong giới giải trí?”
Câu trả lời nói thế này:
“Thời trung học Trầm Cận Bạch vô cùng nổi tiếng, cậu ấy có một người bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ như hình với bóng, không khoa trương chút nào khi nói lúc ấy toàn trường đều muốn gán ghép hai người bọn họ, cái loại trai tài gái sắc ấy mà, hai người cùng đi học, cùng tan học, hình ảnh cãi nhau ầm ĩ kia cũng thật sự rất đẹp mắt ha ha ha. Mà hai người họ còn là bạn học cùng lớp, người bàn trước người bàn sau, nhưng mà lại nghe nói hai người họ vẫn luôn là bạn bè trong sáng bình thường, nhưng tôi có cảm giác sau này hai người bọn họ hẳn là sẽ ở bên nhau ha ha ha, chính là hiện tại Trầm Cận Bạch vào trong giới giải trí không biết có thể thay đổi hay không.”
Câu trả lời này bị mấy tài khoản marketing làm thành một đoạn video ngắn, lại thêm hiệu ứng bong bóng màu hồng bốc lên, đội quân đu CP nhất thời lại lớn mạnh hơn rất nhiều.
Tôi không thể nhìn nổi những thứ này nữa.
Lại nhìn tiếp, tôi thật sự sẽ cho rằng Trầm Cận Bạch yêu thầm tôi.
Trước khi học đại học, tôi và Trầm Cận Bạch hầu như ngày nào cũng gặp nhau.
Trước khi học trung học chiều cao của hắn không kém tôi nhiều lắm, đến lúc lên cấp ba thì cả người như bỗng nhiên bị kéo dài ra, cao lên tận một mét tám mấy.
Ngăn kéo của hắn thường được nhét đầy thư tình.
Đi trên đường, còn thường xuyên bị đàn chị, đàn em hỏi phương thức liên lạc, còn có nữ sinh chặn tôi bảo tôi tặng quà giúp.
Tôi mới phát hiện khuôn mặt mà tôi nhìn thấy từ nhỏ, thật đúng là có vài phần xinh đẹp.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bỗng nhiên có người bắt đầu đồn chúng tôi là một đôi.
Người theo đuổi hắn cũng đột nhiên giảm.
Vì thế tôi còn từng cười nhạo hắn, hắn nói với tôi: "Sau này nếu tớ không tìm được vợ, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra mình thích hắn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chỉ là mơ hồ có cảm giác, Trầm Cận Bạch đối với tôi mà nói, cho tôi cảm giác không giống với những người khác.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học xong đi du học ở Anh, đột nhiên liền cách hắn xa mấy nghìn km.
Từ mỗi ngày nhìn thấy cho đến mãi không gặp được, tôi mới khắc sâu cảm giác, tôi rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/yeu-tham-thanh-that/c9.html.]
Khi đó hắn đã bắt đầu tiếp xúc với sự nghiệp diễn xuất, bận rộn như con quay, vừa phải lo việc học, vừa phải lo sự nghiệp.
Nhưng vào ngày sinh nhật tôi, trong lúc bận rộn như vậy, hắn vẫn bay từ Bắc Kinh đến Luân Đôn cùng tôi mừng sinh nhật.
Tôi nhớ ngày tuyết rơi ở Luân Đôn.
Lúc ấy Trầm Cận Bạch rất mệt mỏi.
Khi đó tôi ở nước ngoài cũng chưa quen biết bạn bè gì.
Mũi Trầm Cận Bạch bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, tôi cười chạy chậm tới chào hỏi hắn: "Ai ui, đây là ngôi sao lớn nhà ai thế.”
Hắn lại trực tiếp đi tới trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng.
“Tớ không phải ngôi sao lớn gì cả, tớ chỉ là Trầm Cận Bạch thôi."
Tuyết Luân Đôn rơi trên lông mi hắn, trên vai, hắn đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt nói với tôi.
“Chi Chi, sinh nhật vui vẻ.”
Mũi tôi lập tức cay xè.
Sáng sớm hôm sau, Trầm Cận Bạch lại lên máy bay về nước.
Nhìn món quà sinh nhật hắn tặng tôi, sau đó tôi....
Tôi đối với hắn đã nảy sinh loại rung động khó có thể nói thành lời,...là thích.
Nhưng bản thân tôi vẫn không phát hiện ra.
Sau khi về nước, tôi và Trầm Cận Bạch ở chung không còn được tự nhiên như trước nữa, tim đập nhiều lúc giống như ngựa hoang bị tuột xích.
Tôi sợ suy nghĩ trong lòng bị hắn nhìn thấu.
Hiện tại lại xem những lời trên mạng ùn ùn kéo đến, nhiều đến mức khiến tôi có chút phát điên.
Tôi chỉ cảm giác chút tình cảm nhỏ bé kia của mình không có chỗ nào để che giấu.
Trầm Cận Bạch sẽ không nhìn ra là tôi thích hắn chứ.
Nếu tôi nói với hắn, tôi đã sớm không còn muốn làm cha hắn nữa, bây giờ tôi muốn làm bạn gái hắn, có phải đến bạn bè chúng tôi cũng không làm được nữa không?
Hết lần này tới lần khác Hứa Miểu còn không ngừng cổ vũ tôi.
“Bé cưng à, tớ thật sự cảm giác được Trầm Cận Bạch thích cậu, hai cậu hay là chọc thủng tầng quan hệ này, hai người nói thẳng với nhau đi.
"Nhưng hồi cấp ba, cậu ấy nói không thích tớ..."
“Nói không chừng là cậu nghe nhầm.”
Dù sao hồi trung học tôi cũng không cẩn thận nghe Tưởng Hiên hỏi Trầm Cận Bạch là có thích tôi không.
Tôi còn nghe được lời phủ định của Trầm Cận Bạch.