Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ bắt nạt lại nói lời yêu - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:34:20
Lượt xem: 1,222

“Chà.” Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào ánh sáng lấp lánh một lúc. Trước đây cô chỉ được ngắm nó từ xa, nhà họ Hạ không cho phép tồn tại những thứ nguy hiểm như vậy.

 

Chẳng mấy chốc, pháo hoa đã tắt. Kiều Kiều cau mày nhìn Thẩm Thanh Duy.

 

"A Thanh, tắt rồi."

 

Thẩm Thanh Duy xoa đầu cô: “Vậy anh đốt một que khác cho em nhé.”

 

“Tắt nhanh thế?” Cô có chút thất vọng.

 

"Không sao đâu, còn nhiều lắm."

 

Sau đó, khi pháo hoa sắp tắt, Thẩm Thanh Duy nhanh chóng đốt que mới cho cô.

 

Kiều Kiều như đang cầm một chiếc đũa thần và vẽ hoa văn trong không trung, mỉm cười rạng rỡ.

 

Khi Thẩm Thanh Duy đang định đốt cho cô một que nữa, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở trên tường. Anh nheo mắt và nhìn qua.

 

Pháo hoa không được đưa cho Kiều Kiều kịp thời nên cô quay lại nhìn Thẩm Thanh Duy. Cô chưa kịp nói gì thì đã được anh ôm vào lòng và vùi mình vào trong vòng tay anh.

 

Trong lồng ngực, tầm nhìn của cô tối sầm lại.

 

"A Thanh?"

 

Thẩm Thanh Duy thấp giọng ngâm nga. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn bóng người đó, ánh mắt lạnh lùng.

 

Kiều Kiều ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh, để anh ôm cô. Không biết qua bao lâu, bóng người đó lặng lẽ rời đi. Anh từ từ buông tay ra và nhìn xuống cô.

 

Vành tai Kiều Kiều đỏ bừng, chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Duy, tựa hồ đang chờ đợi anh nói điều gì đó.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sau một lúc im lặng, Thẩm Thanh Duy nhẹ nhàng nói: "Chờ thêm một chút nữa, Kiều Kiều."

 

Khi tốt nghiệp, khi họ rời khỏi đây, hắn sẽ không bao giờ có thể tìm thấy cô nữa.

 

 

Sàn nhảy ồn ào nhộn nhịp người. Gian hàng ở đây thỉnh thoảng bị lung lay bởi ánh đèn hỗn loạn và mờ ảo. Phong Hạo cau mày: "Anh Tuần, chuyện gì vậy?"

 

Phong Hạo nhìn những hắn uống hết chai này đến chai khác mà không kiềm chế được. Tại sao hắn lại uống như thế này?

 

Phong Hạo e rằng nếu hắn tiếp tục uống rượu sẽ phải vào bệnh viện, ông nội Hạ sẽ đánh c.h.ế.t anh ta mất, anh ta cố gắng chặn một chai lại và thận trọng nói: “Anh Tuần, đừng uống nữa…”

 

Hạ Tuần xua anh ta đi và mở một chai khác. Rượu lạnh tiến vào cổ họng, hắn nhớ tới vừa rồi chàng trai kia ôm Kiều Kiều, cô cũng không trốn tránh, để người khác ôm, cư xử cực kỳ tốt, cô chưa bao giờ ngoan ngoãn trước mặt hắn như vậy. Cô ấy thực sự thích tên họ Thẩm kia.

 

Một nụ cười chế giễu thoát ra khỏi môi hắn, hắn lại rót thêm một ly nữa. Phong Hạo cũng không ngăn cản hắn nữa. Sau khi uống rất nhiều, Hạ Tuần đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, ngã xuống đất.

 

"Anh Tuần! Anh Tuần!"

 

 

Ông nội Hạ ngồi bên giường bệnh nhìn hắn xanh xao, như thể quay trở lại tám năm trước, cảm giác bất lực đó lại ập đến với ông.

 

Ông chậm rãi bước ra ngoài, đóng cửa lại, nhìn trợ lý: “Bác sĩ nói thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/13.html.]

Người trợ lý ngập ngừng không dám nói nói.

 

Ông nội Hạ bình tĩnh nói: "Nói đi."

 

“Bác sĩ nói rằng trong thời gian này cậu chủ Hạ làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn, hút thuốc và uống rượu nhiều nên virus ẩn trong cơ thể cậu chủ đã tái phát. Hiện khả năng miễn dịch của cậu chủ giảm nhanh, tim cũng có dấu hiệu suy."

 

Ông nội Hà siết chặt cây gậy và nói: "Còn gì nữa?"

 

Trợ lý nuốt khan: “Bác sĩ còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì không còn bao nhiêu thời gian nữa.”

 

"Có hi vọng gì không?"

 

"Bác sĩ nói là họ sẽ cố gắng hết sức."

 

Ông nội Hạ gật đầu: “Hiện tại chúng ta không thể làm gì được, căn bệnh này vẫn chưa có cách nào chữa khỏi.”

 

Trợ lý cúi đầu không dám trả lời.

 

Ông nội Hạ trông như thường lệ, nhưng dáng người vẫn lắc lư khi đứng dậy. Ông vẫy tay dừng lại rồi quay người đi vào phòng bệnh. Hạ Tuần đang dựa vào giường bệnh và bình tĩnh nhìn họ.

 

“Cháu thấy khỏe hơn chưa?” Ông nội Hạ hỏi.

 

Hạ Tuần cười nhẹ: “Cháu nghe thấy hết rồi.” Hắn giơ tay gật đầu với trợ lý: “Anh ồn ào quá.”

 

Ngoại trừ nước da có phần nhợt nhạt, hắn dường như vẫn giống như trước. Căn bệnh quái ác và mạnh mẽ lần này không khiến hắn sợ hãi, hắn vẫn là một thanh niên ngỗ ngược và khoa trương.

 

Ông nội Hạ nhìn hắn: “Ông nội sẽ chữa khỏi bệnh cho cháu.”

 

Vì tuổi cao, đồng tử của ông đã xanh và đục, nhưng đôi mắt ông vẫn kiên cường.

 

Hạ Tuần lắc đầu: "Đừng lãng phí thời gian của ông nữa, cháu biết cháu có thể sống được bao lâu."

 

 

Hai mắt ông nội Hạ đỏ hoe, nhưng thanh âm vẫn rất uy nghiêm: "Vớ vẩn!"

 

Hạ Tuần cười không nói nữa, quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng không khỏi mong đợi, giống như bảy năm trước, cô bé rụt rè bước vào và nói với hắn "Xin chào, anh Hạ Tuần."

 

Thật ra, cô cũng từng gọi hắn là anh trai, nhưng cô không bao giờ gọi hắn là anh trai nữa sau khi bị hắn nói một tiếng “Cút!”.

 

Cánh cửa trống rỗng. Hắn biết rất rõ cô không muốn gặp hắn, nhưng hắn vẫn không thể không mong chờ.

 

 

Giai đoạn chạy nước rút của học kỳ tiếp theo rất căng thẳng, ngay cả sau giờ học cũng không ai nói chuyện lớn tiếng. Mọi người đều đang thực hiện kế hoạch học tập của mình một cách có trật tự, ngoại trừ Hạ Tuần. Hắn đã không đến trường trong học kỳ này.

 

Chuyện nội tình rất ít người biết, ngay cả chủ nhiệm cũng nói: “Hạ Tuần không có kỷ luật nên nhà họ Hạ đã tìm cho cậu ấy một gia sư riêng để học tại nhà.”

 

Cuối cùng, con số trên bảng đen giảm đi một.

 

Vào ngày cuối cùng, Kiều Kiều đang sắp xếp đồ dùng thi trong căn hộ của mình thì điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên. Chuỗi số này quen thuộc và đã thất lạc từ lâu.

 

Sau một lúc ngập ngừng, cô nhấc máy.

 

Bên kia không nói lời nào, hai người đều im lặng.

 

Loading...