Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ bắt nạt lại nói lời yêu - 15 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:38:05
Lượt xem: 1,245

[Ngoại truyện – Hạ Tuần]

 

"Kiều Tỉnh Thời vì sao mày lại đi theo Hạ Tuần? Mày có gia sư à? Bố mẹ mày không dạy mày à?"

 

Tôi đi theo âm thanh đó và nhìn sang. Kiều Tỉnh Thời mới 10 tuổi đang đứng giữa một nhóm nữ sinh, ngơ ngác.

 

Tôi cau mày nhớ ra đây là ngày đầu tiên cô ấy đi học cùng tôi, tôi cố tình khiến người khác hiểu lầm là cô ấy đang đi theo tôi.

 

Kiều Tỉnh Thời nắm chặt vạt áo của mình và thì thầm: "Tôi không có bố mẹ."

 

Tôi bước tới và muốn đưa cô ấy đi. Nhưng thật đáng buồn, giờ đây tôi chỉ là một hồn ma lang thang. Tôi chỉ có thể nhìn cô ấy bị bắt nạt.

 

"Hừ! Chẳng trách mày làm chuyện xấu, mày không có bố mẹ dạy dỗ."

 

Sau khi nhóm nữ sinh rời đi, Kiều Tỉnh Thời vẫn cúi đầu im lặng, đứng yên.

 

Tôi ngồi xổm trước mặt cô ấy, không biết phải làm gì.

 

Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống đất, tim tôi cũng rung lên một chút.

 

"A Thời..."

 

Cô ấy không nghe thấy, chỉ khẽ nức nở. Tôi ngồi với cô ấy chừng nào cô ấy còn khóc. Cuối cùng, tôi thậm chí không dám quay lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy. Bởi vì tất cả là lỗi của tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, tôi nghe thấy cô ấy đang tự an ủi mình.

 

"Không sao đâu, Kiều Kiều."

 

"Kiều Kiều đừng khóc!"

 

Nhưng ngày không trôi qua như thế này. Để theo kịp sự tiến bộ của tôi, cô phải học bù đến 11 giờ đêm.

 

Tôi quan sát cô ấy véo cánh tay mình vài phút một lần để ngăn mình không ngủ gật. Một lúc sau, cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy bị véo và đỏ bừng khắp nơi.

 

“Có đau không, A Thời?”

 

Tôi cụp mắt xuống và vô thức đưa tay lên chạm vào.

 

Vô lý! Làm sao có thể không đau? Tôi mỉm cười buồn bã.

 

 

Vài ngày sau, điều tương tự lại xảy ra.

 

Khi đó, tôi đã gây rắc rối cho cô ấy và nhìn cô ấy bị bắt nạt một cách lạnh lùng. Nhưng bây giờ tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn cô ấy bị xô đẩy và xúc phạm.

 

Cảm giác ngột ngạt bất lực tràn ngập toàn thân. Cô ấy bị nhốt trong phòng vệ sinh nữ, dội nước lạnh và bị buộc tội vô căn cứ. Vẫn mặc bộ đồng phục nữ sinh ướt sũng và nặng nề, cô ấy cúi đầu từng bước bước ra ngoài.

 

Những nữ sinh dội gáo nước lạnh vào người cô ấy cũng không chịu buông tha. Trong khi họ trêu chọc cô ấy, họ cứ đẩy cô ấy cho đến khi cô ấy ngã xuống, mọi người đều thờ ơ bỏ đi, vẻ mặt chán nản.

 

Những viên đá sắc nhọn xuyên qua chiếc quần đồng phục mỏng của Kiều Tỉnh Thời và làm trầy xước đầu gối của cô.

 

"A Thời!!"

 

Tôi chạy tới và cố gắng đỡ cô ấy nhưng bị trượt. Cô ấy ngã thẳng xuống trước mặt tôi. Tôi như một kẻ bất lực, không thể ngăn cản được điều gì.

 

Cô ấy ngồi dưới đất, xắn quần lên, lặng lẽ nhìn vết thương. Không có tiếng khóc hay bất kỳ cảm xúc nào. Giống như một con búp bê vô hồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/15-end.html.]

 

"Xin lỗi, xin lỗi, A Thời..."

 

Tôi quỳ xuống cạnh cô ấy, lòng tôi tê dại vì đau, tay tôi run rẩy chạm vào khu vực xung quanh vết thương của cô ấy, dù biết mình không thể chạm vào nhưng trong tiềm thức tôi vẫn sợ làm tổn thương Kiều Tỉnh Thời.

 

Ngay lập tức, tôi nhận thấy bàn tay của mình trở nên trong suốt hơn và nhận ra rằng mình đang rời đi. Những ngày này quả là cực hình đối với tôi.

 

"A Thời." Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy.

 

"Trước khi chết, tôi chỉ là không chịu nhượng bộ, tôi còn tưởng rằng do vẻ ngoài của Thẩm Thanh Duy mới khiến cậu muốn rời xa tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng cậu đã ghét tôi từ rất lâu rồi."

 

“Nếu được làm lại lần nữa…” Giọng tôi nghẹn ngào.

 

Một nửa cơ thể tôi hoàn toàn trong suốt, đã quá muộn. Mọi lời hứa đều được rút gọn thành câu đơn giản nhất.

 

Tôi nhìn cô ấy và mỉm cười, dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nói với cô ấy: "Tôi sẽ tốt với cậu."

 

(--END--)

---------------------------------

Ngày tôi ra tù, chồng tôi muốn ly hôn với tôi.

Hắn nói bạch nguyệt quang đã đợi hắn quá lâu.

Tôi cười lớn: “Anh còn cho rằng hai năm trước là tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang sao?”

Chồng tôi im lặng một lúc rồi nói: “Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa.”

----

1

Hai năm sau khi bị vào tù, tôi bước ra khỏi cổng trại giam với một cái túi vải. Đêm qua, các bạn tù bảo tôi đừng nhìn lại quá khứ nữa nhưng tôi không làm được. Sao có thể quên được khi tôi đã mất mát quá nhiều.

Tống Dục Minh đón tôi trên chiếc ô tô mới, tôi ngồi ở ghế phụ. Trong xe có mùi hoa cúc, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang ở một thế giới khác.

"Tôi muốn đi mua một ít quần áo." Tôi ủ rũ nói, tôi đang mặc chiếc váy đỏ từ hai năm trước, lúc tôi bước vào tù.

Tống Dục Minh ậm ừ và đưa tôi rời khỏi nơi này.

Đến trung tâm mua sắm, tôi chọn một chiếc váy trắng, nhân viên hướng dẫn mua sắm khen là quá vừa vặn, tôi chỉ cười và nhìn chiếc váy rộng rãi trên người ở trong gương, tôi biết mình quá gầy, không phù hợp, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mua nó rồi. Cũng giống như hồi đó, dù biết Tống Dục Minh có người khác trong lòng nhưng tôi vẫn cưới hắn.

Tôi là một người cố chấp.

Tống Dục Minh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nếu như trước kia hắn hẳn là sẽ nói thẳng: "Tô Mạt, bộ váy này không hợp với em."

Còn bây giờ, hắn không nói gì mà rút thẻ ra và thanh toán cho tôi.

Còn chiếc váy đỏ cũ đó... thật trùng hợp là cả tôi và Tống Dục Minh đã đều không muốn giữ nó nữa. Đó là bộ quần áo tôi mặc khi vào tù hai năm trước, nó được đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của Tống Dục Minh. Lúc đó, tôi thấy chiếc váy đỏ đó đẹp đến nỗi chỉ nhìn một cái là lập tức trả tiền. Thật là trớ trêu. Cũng là nó, lúc đó cảm thấy đẹp bao nhiêu thì giờ lại xấu xí bấy nhiêu.

Sau khi trở về nhà, Tống Dục Minh ngồi bắt chéo chân, mím môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng bao lâu sau, hắn mở miệng với giọng điệu bàn bạc công việc: "Chúng ta sắp ly hôn và tôi đã thuê luật sư để phân chia tài sản. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ thoải mái đưa ra".

"Lý do?"

Dù biết lý do nhưng tôi vẫn muốn nghe hắn nói về nó.

"Nhiễm Nhiễm đã đợi tôi quá lâu rồi, tôi không muốn làm cô ấy thất vọng." Hắn nheo mắt lại và tránh ánh mắt của tôi.

Tôi thấy trong mắt hắn dường như có sự đấu tranh.

Ngày đầu tiên tôi ra tù, chồng tôi đệ đơn ly hôn, tôi cũng không cảm thấy buồn. Có lẽ sự tổn thương từ hai năm trước đã khiến tôi trở nên tê liệt.

“Hai năm trước anh đã cho rằng tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang.” Tôi lẩm bẩm, không phải để giải thích mà là để nói ra một sự thật, một sự thật rõ ràng là tôi bị oan nhưng không thể phản kháng.

Tống Dục Minh im lặng một lát mới bình tĩnh nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa."

Đúng, Tô Nhiễm đã đạt được tất cả những gì mình mong muốn, vậy tại sao còn trách tôi chứ?

"Bố tôi yêu cô ta, anh cũng yêu cô ta. Sao cô ta lại phải trách tôi chứ?" Tôi cong môi, giọng lạnh lùng.

Rõ ràng mẹ Tô Nhiễm là tiểu tam, rõ ràng cô ta đã cướp bố tôi, chiếm giữ trái tim chồng tôi.

"Tô Mạt." Giọng Tống Dục Minh trầm xuống, gọi tôi cả tên lẫn họ.

Tôi nhìn thấy sự khó chịu trong mắt Tống Dực Minh, không giống như lúc tôi mới cưới hắn, khi hắn say rượu ôm tôi và gọi tôi: “Tiểu Mạt”.

Thực ra tôi không thích cái tên của mình chút nào, nó giống như bong bóng vậy, quá mỏng manh dễ vỡ. Tên Tô Nhiễm lại rất hay, mặt trời mọc, nắng hướng lên trên, thảo nào mọi người đều yêu quý cô ta.

Nhưng tôi muốn dễ dàng ly hôn với Tống Dục Minh, hiện tại tôi không thể làm như vậy.

“Tôi không đồng ý ly hôn.” Tôi bình tĩnh nói.

Tôi không thể quên những ngày đêm trong tù. Tôi không thể quên khuôn mặt k..hốn nạn khi thành công của Tô Nhiễm. Tôi sẽ không bao giờ quên thái độ bảo vệ cô ta của Tống Dục Minh.

Tại sao tôi lại phải vào tù?

Chính Tô Nhiễm đã gài bẫy tôi, còn chồng tôi, Tống Dục Minh đã làm chứng trước tòa, hai người cùng nhau hợp tác để đưa tôi vào tù.

Vì thế-- Cho dù không còn tình cảm với Tống Dục Minh thì tôi vẫn phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Tôi nói lời cuối cùng trước khi phiên toàn kết thúc.

Tô Nhiễm chỉ có thể làm tiểu tam!

Đọc full NGƯỜI XA LẠ tại Monkeyd

 

Loading...