Kẻ Điên Và Thế Thân - Chương 7,8
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:07:18
Lượt xem: 461
7
Ba ngày sau, Triệu Hãn Thư đích thân đưa tôi đến khách sạn.
“Âm Âm, em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tất nhiên.”
“Thật ra anh không nỡ để em phải chịu ấm ức như vậy.”
Anh ta có một đôi mắt khá là thâm tình, trước đây tôi rất thích đôi mắt của anh ta. Song bây giờ, nhìn thấy chỉ thêm phiền.
“Vì tiền đồ của anh, tôi không có ý kiến.”
“Tiền đồ của anh không quan trọng, tất cả đều vì chú Tống, không, là vì bố của chúng ta.”
Anh ta lấy ra một chiếc vòng tay, tự tay đeo cho tôi.
“Âm Âm, giữ lấy nó, chờ anh đến đón em.”
Sau khi xuống xe, ở một góc khuất mà anh ta không nhìn thấy, tôi tháo vòng tay, ném vào thùng rác.
Sự thất vọng đối với Triệu Hãn Thư là cả một quá trình tích tụ từng ngày.
Tôi đã sớm nhận ra, anh ta đang cố ý tránh né tôi.
Không chỉ vì Hà Yến Nhiễm, mà còn vì sợ vụ án của bố tôi sẽ liên lụy đến anh ta chăng.
Thế nên ba tháng nay, anh ta chỉ nói mà không làm, lãng phí bao thời gian quý báu.
Tình yêu thuở thiếu thời, cuối cùng cũng bị hiện thực đánh bại.
Tôi đi thẳng đến tầng cao nhất của khách sạn.
Hạ Vọng là một người kỳ lạ, bình thường không ở nhà, chỉ ở khách sạn.
Phòng Tổng thống ở tầng cao nhất, đã được anh bao trọn.
Cửa mở toang, nhưng trong phòng không bật đèn.
Tôi đang định vào, đột nhiên từ bên trong ném ra một người.
Đúng vậy, bị ném ra.
Một người đàn ông trung niên, mặt mũi bầm dập bị ném ra ngoài cửa.
Ông ta khóc lóc: “Anh Hạ, tôi sai rồi, tôi không dám nữa...”
“Cút.”
Cùng với giọng nói lạnh lùng đó, một con d.a.o gọt hoa quả bay ra, cắm phập vào tấm thảm trước mặt người đàn ông.
Chỉ còn cách hai milimet là đ.â.m trúng ông ta.
Tôi không hề nghi ngờ, bởi hai milimet đó không phải là sai lệch, mà là cố ý.
Tôi không khỏi rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông ngồi giữa ghế sofa, gương mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.
“Anh, anh Hạ?” Hàm răng tôi vô thức run rẩy.
“Tôi là Tống Hiến Âm, là —”
“Lại đây.” Anh cắt ngang lời giới thiệu của tôi.
Càng tiến lại gần anh, ánh sáng càng mờ nhạt, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt góc cạnh tuấn tú và đôi chân dài thẳng tắp.
“Tôi là người cô Hà và Tổng giám đốc Triệu giới thiệu.” Cuối cùng cũng nói xong.
“Biết rồi.” Hạ Vọng hỏi một cách hờ hững: “Biết hôn không?”
“Không biết.”
“Chưa từng có bạn trai?”
“Chưa...nhưng trước đây tôi có một mối hôn ước từ nhỏ.”
“Trước đây?”
“Bây giờ không còn nữa.”
“Khi nào thì không còn?”
“Vừa mới đây thôi.”
Anh ta khẽ cười, tiếng cười rất trầm, như lông vũ lướt qua da, mang lại cảm giác ngứa ngáy.
Ngoài dự đoán, không hề khiến người ta khó chịu.
“Biết làm không?” Hạ Vọng lại hỏi.
“Làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-dien-va-the-than/chuong-78.html.]
Anh phát ra một âm tiết đơn giản, nghe xong mặt tôi nóng bừng.
“Không, không biết.”
“Tôi dạy em.”
Tay tôi bị anh kéo, luồn vào bên trong áo sơ mi.
Giây tiếp theo, cả lòng bàn tay phủ lên cơ bụng.
Đầu óc tôi lập tức tê liệt.
Cơ bắp thật săn chắc...
Thân hình thật đẹp.
“Hài lòng không?” Giọng Hạ Vọng trầm trầm: “Còn có thứ khiến em hài lòng hơn.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hạ Vọng đã nắm lấy tay tôi, cởi nút quần tây của anh.
8
Nút quần vừa mở, những ngón tay của tôi trước tiên cảm nhận được một lớp vải mềm.
Là quần nhỏ.
“Tay em run lắm đấy.” Hạ Vọng nói với vẻ thích thú.
“Xin lỗi, tôi hơi hồi hộp.”
“Vậy thì thôi.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác: “Không tiếp tục nữa?”
Hạ Vọng đã buông tay tôi ra:
Tháng Năm Đổi Dời
“Chỉ đùa em thôi. Đừng lo, tôi không có hứng thú ép em làm điều em không muốn làm.”
Không ngờ...
Anh lại là một người biết chừng mực.
Hạ Vọng thật sự không định tiếp tục, anh cúi xuống, chuẩn bị cài lại nút quần.
Tôi bất ngờ đưa tay, móc vào nút quần.
“Tôi chỉ hồi hộp thôi, không phải là không muốn.”
“Ồ?”
Để chứng minh quyết tâm, tôi trở tay kéo khóa quần tay của anh xuống.
Cảm ơn bóng tối, đã che giấu gương mặt đỏ bừng của tôi.
“Nói tôi biết, làm sao để giống cô ấy?”
“Giống ai?”
“Người trong lòng của anh.”
Hạ Vọng cười khẽ: “Em cũng khá chuyên nghiệp đấy.”
“Tôi tự nguyện đến đây làm thế thân, sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình. Vậy, có thể nói cho tôi biết không? Tôi nên làm thế nào, để giống cô ấy hơn.”
“Như bây giờ là được.”
Câu trả lời của Hạ Vọng rất đơn giản.
Tôi suy nghĩ một chút, có lẽ anh muốn tôi tiếp tục chủ động.
Có thể người trong lòng của anh là một người rất chủ động..
Tôi cắn răng, liều một phen, đẩy anh đến bên giường.
Hôn loạn xạ.
Nhờ chiếc đèn đọc sách bên đầu giường bật sáng, mà tôi nhìn rõ khuôn mặt của Hạ Vọng.
Thật sự không có từ nào có thể diễn tả được độ điển trai của anh.
Triệu Hãn Thư trước đây là nam thần của trường, nhưng so với Hạ Vọng, chênh lệch không chỉ là một chút.
Nhìn khuôn mặt Hạ Vọng, tôi không khỏi ngơ ngác.
“Sao không hôn nữa?”
Thấy tôi không đáp, anh lật người, hai chân dài tách ra, đè tôi xuống dưới.
“Âm Âm, nhìn kỹ, phải hôn như thế này.”
Anh đột nhiên gọi tên tôi.
Nghe hay đến nỗi tôi đầu óc trống rỗng.
Ngay sau đó, tôi chìm đắm trong một nụ hôn ướt át kéo dài.