KẾ HOẠCH BÁO THÙ - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:27:30
Lượt xem: 641
8
Khi lên kế hoạch quyến rũ ai đó, áp dụng nguyên tắc như gần như xa, người nào nôn nóng, người đó sẽ thua.
Sau tháng 11, chúng tôi vẫn chơi với nhau như bình thường.
Tần Dự có gì cũng gọi tôi. Đói bụng, thèm ăn sẽ bảo tôi nấu. Trong khi ba người họ đang chơi game, tôi đang nấu mì hải sản trong bếp.
Tần Dự quay người, bất mãn kêu lên: "Này, này, Trần Ngư, đây là lần thứ ba em quên làm trứng chiên cho anh rồi đấy!"
Tôi cười cười, không nói, cúi đầu ăn mì.
Qua khóe mắt, tôi nhận thấy rằng Diệp Cảnh Hòa đang nhìn vào đáy bát của mình.
Ở dưới cùng của bát của anh ta, có một quả trứng chiên hình trái tim.
Chúng tôi cùng nhau đến quán bar, Tần Dự uống nhiều bị đau đầu, dựa vào vai tôi bảo tôi rót nước cho anh ta.
Tôi điềm nhiên đẩy anh ta ra, xách cặp đi chỗ khác.
Ở một góc khuất gió, Diệp Cảnh Hòa đang dựa vào tường, nhắm mắt thở ra mùi rượu. Tôi nhét vào tay hắn chiếc bình giữ nhiệt mới mua, trong đó có nước trà sả mật ong đun sôi.
Sau khi trở lại quày rượu, Tần Dự liếc nhìn Diệp Cảnh Hòa và chiếc bình giữ nhiệt trong tay, hồi lâu không nói chuyện.
Ninh Ninh khiêu vũ trở về, ngồi ở bên cạnh Tần Dự, nhìn anh ta nói: "Tiểu Tần Tử, mang cho bổn công chúa một miếng trái cây."
Hình như Diệp Cảnh Hòa bị đau đầu, vì vậy tôi lặng lẽ nhét kẹo bạc hà vào tay hắn.
Không ngờ, lần này, hắn nắm lấy tay tôi. Trong quán bar ồn ào, tại một góc tối, hắn siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Diệp Cảnh Hòa có loại năng lực này, nắm tay tôi sau lưng, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh trò chuyện với Ninh Ninh.
“Ngày mai chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé!” Ninh Ninh háo hức nói: “Em không cần ra nước ngoài, sau này em sẽ ở lại Trung Quốc học, Tết này chúng ta cùng ăn mừng nhé. Anh Cảnh Hòa, Tiểu Tần Tử, các anh nghĩ chúng ta nên làm gì?"
"Em muốn làm gì?"
"Trần Ngư, em muốn chơi như thế nào?"
Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự đồng thời hỏi tôi.
Nụ cười trên mặt Ninh Ninh lập tức đông cứng lại.
Tôi rút tay ra khỏi bàn tay của Diệp Cảnh Hòa, nhàn nhạt nói: “Em chỉ muốn ngắm tuyết thôi.”
“Vậy chúng ta đi khu trượt tuyết đi.” Tần Dự lập tức nói: “Nhà anh có một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết quốc tế ở phía bắc, cũng không tồi.”
Ninh Ninh cầm cốc cắn ống hút, không phát ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-hoach-bao-thu/7.html.]
Sau khi chúng tôi rời đi, tài xế đã lái xe đến.
Tần Dự uống say dựa vào người tôi, làm nũng: “Trần Ngư, đầu đau quá, muốn ăn kẹo bạc hà.”
Tôi nhẹ giọng nói: "Hết rồi, tôi đưa cho người khác rồi. Tần Dự, anh bảo tôi đưa cho người khác."
“Anh hình như rất hối hận, Trần Ngư, anh thấy em rán trứng cho Diệp Cảnh Hòa.” Tần Dự ôm chặt lấy tôi, giọng điệu có vẻ say: “Hôm qua người nhà anh và nhà họ Ninh có đề cập đến chuyện anh đính hôn với Ninh Ninh, Ninh Ninh không từ chối, nhưng sao trong lòng anh hình như không được vui."
Một lúc sau Ninh Ninh và Diệp Cảnh Hòa mới đi ra, tôi nhìn thấy họ lập tức đẩy Tần Dự ra.
Ninh Ninh liếc tôi một cái, nhào tới nắm lấy cánh tay Tần Dự: “Con chó ng..u ng..ốc, uống nhiều như vậy không sợ say sao?”
"Được, tất cả về chỗ của anh, uống như thế này về nhà sẽ bị mắng đấy." Diệp Cảnh Hòa nhét kẹo bạc hà vào miệng đẩy tôi lên xe: "Em cũng đi đi, dù sao cũng là ngày đầu năm mới. Hôm nay là ngày nghỉ lễ, mấy ngày nay em không phải quay lại trường học."
Diệp Cảnh Hòa đã đổi căn hộ và để có thêm một phòng cho tôi.
Khi chúng tôi đến đó trời đã khuya lắm rồi.
Nửa đêm, tôi ra rót nước. Khi đi ngang qua ghế sofa, tôi vấp ngã đập đầu xuống đất.
Tôi lập tức ngửi thấy hơi thở của Diệp Cảnh Hòa và định đứng dậy.
“Trần Ngư, khi nào thì em nghiêm túc?” Giọng nói của Diệp Cảnh Hòa lười biếng, hai tay đặt ở eo tôi, ôm chặt tôi: “Trà mật ong, trứng ốp la, kẹo bạc hà, những mánh khóe nhỏ trước kia dỗ Tần Dự, tất cả đều dùng trên người tôi. Tôi không có nhiều kiên nhẫn cùng em chơi đùa như vậy đâu."
Tôi thầm nói trong lòng, Diệp Cảnh Hòa, người nôn nóng trước sẽ thua.
Tôi không giãy giụa nữa, dưới ánh sáng le lói, tôi vuốt ve yết hầu của hắn và hôn lên môi hắn.
Diệp Cảnh Hòa đ..iên hơn tôi tưởng tượng, hắn hôn tôi rất khẩn trương và mạnh mẽ.
“Trần Ngư, vì Tần Dự, em thật sự sẽ làm tất cả sao?” Diệp Cảnh Hòa cắn cổ tôi, không tình nguyện hỏi: “Ngay cả thân thể của mình cũng nguyện ý trao cho tôi sao?”
Tôi bị tra hỏi đến mức bật khóc, lắc đầu nói: "Em không biết, em không biết nữa. Diệp Cảnh Hòa, nếu anh cho rằng em có ác ý, thì thả em ra."
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, là em khiêu khích anh.” Diệp Cảnh Hòa hôn lên khóe mắt đẫm lệ của tôi.
Một tiếng tách, đèn vụt sáng.
Ở cửa, Tần Dự không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Ninh Ninh cũng ở đó.
Diệp Cảnh Hòa sửa lại mái tóc của tôi, chạm vào những giọt nước mắt trên mặt tôi và quay lại nhìn họ.