Kế Hoạch Câu Dẫn Nữ Phụ Của Nữ Chủ Boe Đoe - Ngoại truyện: Sống lại cứu vớt tỷ lệ học tập
Cập nhật lúc: 2024-04-10 08:45:41
Lượt xem: 530
Không ngờ lần tiếp theo tụi tôi gặp lại nam chính lại là ở trường học.
Lúc này, tôi và nữ phụ đang cầm kịch bản tình yêu của những năm tháng cấp ba.
Hệ thống công tư phân minh gửi nhiệm vụ:
“Mời người chơi dẫn dắt các bạn học thi đỗ đại học.”
Tụi tôi nghe xong nhiệm vụ lập tức choáng váng.
Hệ thống này là do bộ giáo dục phải tới để chỉnh đốn nền giáo dục bắt buộc đúng không!
Tôi đau khổ nói:
“Vợ, tôi nghĩ em giúp tôi lấy được bằng tiến sĩ đã trầm kẽm lắm rồi, không ngờ lần này vợ phải dẫn dắt 50 bạn học tốt nghiệp cấp ba.”
Nữ phụ bình tĩnh, nói:
“Em nghi ngờ hệ thống muốn chỉnh em nhưng lại không có bằng chứng.”
Tôi và nữ phụ cẩn thận đi vào lớp học, tuy nhiên bên trong không một bóng người.
Lúc giáo viên đến nhìn thấy hai người tụi tôi thì vui mừng bật khóc:
“Lớp này lâu lắm rồi mới có học sinh đến trước mười giờ.”
Sau đó giáo viên lên bục giảng giảng bài, cảm xúc dâng trào nói:
“Chỉ cần có một học sinh bằng lòng học tập thôi thì cô dạy đến chếc cũng được!”
Tôi cực kỳ cảm động, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghe cô giáo giảng hàm số lượng giác.
Hai mươi phút sau, tôi gục xuống ngáy như sấm.
Cô giáo nhìn thấy tôi ngủ vui mừng nói:
“Giờ cô nhìn thấy học sinh đi học ngủ gật cũng vui lắm, thân thể học sinh ở đây thì coi như lòng cũng ở đây.”
Nữ phụ vẫn tỉnh táo: “…”
Tôi tỉnh dậy, sốc lên sốc xuống, sau đó, yêu lặng giơ tay: “Cô ơi, cô viết sai công thức rồi.”
…
Mãi đến lúc tan học, lớp học mới lác đác được vài người.
Tôi hỏi một bạn học nữ:
“Lớp mình đi đâu hết thế?”
Cô ấy nói luôn không cần nghĩ ngợi:
“Thu tiền bảo kê ở cổng trường.”
Tôi ngạc nhiên:
“Lớp này xã hội đen quá!”
Nữ phụ không chút do dự kéo tôi ra cổng trường.
Tôi vừa giãy giụa chạy ngược lại vừa khóc lóc:
“Vợ ơi, tôi không đánh lại nhiều người vậy đâu!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đứng lại, đưa phí bảo kê!”
Tôi ngước mắt lên nhìn thì bị dọa đến nỗi lắp bắp:
“Cậu,…cậu…sao lại ở đây?”
Một nhóm người hùng hổ đi sau nam chính.
Nam chính đứng đắn nói:
“Đừng có mà nhận người quen, dù cậu có nói gì đi nữa, tôi vẫn thu phí bảo kê của cậu!”
Nữ phụ bình tĩnh hỏi:
“Vậy anh muốn thu bao nhiêu tiền?”
Nam chính trả lời:
“Mỗi người hai tệ năm hào!”
Tôi: “… Cậu bị ngáo à?”
Nam chính ấm ức:
“Sao cô lại mắng người thế, đúng là không có đạo đức mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-hoach-cau-dan-nu-phu-cua-nu-chu-boe-doe/ngoai-truyen-song-lai-cuu-vot-ty-le-hoc-tap.html.]
Ngày xưa là cậu chủ nhà giàu, bây giờ lại trở thành đại ca cấp ba thu phí bảo kê, mặc dù là thế nhưng vẫn đẹp trai ngốc nghếch như trước.
Nữ phụ không thích nói lời vô nghĩa, tôi hỏi thẳng:
“Anh thu phí bảo kê làm gì? Em thấy anh thu phí bảo kê cũng không phải là kiểu tuỳ tiện thu, có mục đích chứ gì.”
Nam chính ngoảnh mặt qua nơi khác, vẻ mặt “Đánh chếc cũng không nói”, bộ dáng thấy chếc không sờn.
Tuy nhiên, đám em gái tầm bảy, tám tuổi đằng sau cậu ta lại nhao nhao nói:
“Chúng em muốn nuôi chó hoang trong trường.”
Thấy kế hoạch bại lộ, nam chính bèn nói toạc ra.
Cậu ta bẻ bẻ khớp ngón tay rồi tính toán:
“Trong trường giờ có bảy chú chó hoang, một con một năm ăn khoảng 150 kilogam thức ăn cho chó, một cân đồ ăn cho chó ít nhất là 25 tệ…”
Tính toán một lúc lâu nam chính nhận ra mình tính không được, đành phải mặc kệ, nói:
“Tóm lại là chúng tôi tính toán kỹ rồi, chỉ cần mỗi người trong trường nộp 2 tệ 5 hào phí bảo kê thì có thể an tâm nuôi bảy chú chó hoang này rồi!
Chó hoang ngủ ở cổng trường: “?”
Nữ phụ im lặng bẻ bẻ đốt ngón tay vang lên âm thanh cạch cạch, dáng vẻ như muốn đánh người.
Tôi lập tức nhảy xa ba mét để cho nữ phụ một nơi rộng lớn có thể thoải mái phát huy, đồng thời nhìn nam chính bằng ánh mắt đầy thương hại.
Nam chính, cậu tự cầu phúc đi!
Lần trước vợ tôi bày ra tư thế này là lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Khi đó, thầy giáo ở dưới bục có ý xấu, hỏi liên tiếp mấy câu vớ vẩn.
Tuy nhiên, nữ phụ đều trả lời lưu loát, luận chứng rõ ràng, không kiêu ngạo hay siểm nịnh. Cô ấy còn tiện thể làm cho thầy giáo kia hoài nghi nhân sinh. Cô ấy đánh một trận đã thành danh.
…
Tôi lượn lờ ngoài trường học một vòng, lúc quay lại cầm một cây kem trở về thì nữ phụ đã thu phục nam chính và đám tuỳ tùng.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
“Anh sai rồi bà cô ơi, anh không bao giờ thu phí bảo kê mà sẽ cải tà quy chính, ngoan ngoãn học tập, nỗ lực thi đậu đại học, đền đáp xã hội, cho đám chó hoang một mái nhà…”
Nam chính vô thức cảm thấy cảnh này quen quen, giống như kiếp trước cậu ta cũng từng ôm đùi cô gái này khóc lóc.
Nam chính mặc dù không được thông minh nhưng lại có tiếng nói trong lớp.
Thông qua cậu ta kêu gọi, cả lớp đều rửa tay gác kiếm, chuyên tâm học tập.
Ngày hôm sau, cô giáo đến lớp mở cửa ra thì thấy đầy đủ học sinh, suýt chút thì ngất đi vì hạnh phúc.
Nghe âm thanh đều đều trong tiết đọc sớm, tôi vui vẻ nói:
“Cục cưng, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không khó lắm, theo đà này thì mọi người ai cũng vào được đại học.”
Lúc phát thành tích kỳ thi tháng đầu tiên, tôi và nữ phụ đứng trên sân thượng tòa giảng đường, tâm trạng vui vẻ hiếm thấy.
Nam chính chạy lên khàn giọng ngăn tụi tôi lại, nói:
“Dù lớp chúng ta xếp thứ hai từ dưới đếm lên thì hai người cũng không cần t.ự t.ử đâu! Ngã sấp mặt như chóa bây giờ!”
Nam chính xông lên định giữ chặt tụi tôi nhưng suýt chút nữa thành đ.â.m hai người rớt xuống.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, gân xanh của tôi giật giật:
“Bấy bì, giây phút nào đó tôi đã nổi sát tâm.”
Nữ phụ lạnh lùng: “Em cũng vậy.”
Nam chính lạc quan an ủi tôi và nữ phụ:
“Thật ra thì lớp chúng ta dưới sự dẫn dắt của hai người đã tiến bộ rất lớn, trước kia đều top 1 từ dưới đếm lên.”
Nữ phụ nghe lời này thở dài, tôi nhìn vợ tôi cũng thở dài.
Tuy nhiên, ngay sau đó nữ phụ đã lấy lại sĩ khí, rút một một tệp giấy dài hơn cả kịch bản Cô dâu tám tuổi ra khỏi cặp.
Ánh mắt nữ phụ nghiêm túc, nói:
“Đây là kế hoạch học tập ba năm cấp ba mà tối qua em thức đêm viết, từ hôm nay trở đi, cả lớp sẽ bắt đầu học theo hình thức khắc nghiệt nhất!”
Tôi và nam chính liếc nhau rồi lập tức gào to chạy khỏi sân thượng:
“Không cần a a a a!”
Sau khi tôi và nam chính chạy tới sân thể dục, đám chó hoang không biết vì lý do gì mà vui vẻ chạy vòng quanh theo hai người tụi tui.
Nữ phụ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hai bóng dáng vắt giò lên cổ chạy.
Kiếp trước, thời cấp ba chỉ có một mình tôi vượt qua.
Nếu đã sống lại thì cứ coi như là bù đắp cho những điều tốt đẹp mà tôi chưa từng được trải qua vậy.
TOÀN VĂN HOÀN