KẺ NGỐC CỦA VÂN BẢO - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:56:41
Lượt xem: 810
8
Người phụ nữ tự xưng là cô của Tống Kỳ Hiên, còn người đàn ông trung niên bên cạnh là nhân chứng mà bà ta mang đến.
"Nó g i ế t anh trai và chị dâu tôi! Nếu không nhờ tôi tìm thấy hàng xóm của họ, anh chị tôi đã c h ế t oan rồi!"
"Thằng đ i ê n này, nó dám g i ế t ba mẹ ruột của mình, lợi dụng lúc họ say mà đẩy họ từ tầng 26 xuống!"
Người phụ nữ đó tên Tống Kiều, từ khi tôi mở cửa ra, bà ta c h ử i bới không ngừng.
C ả n h s á t bảo bà ta im lặng nhiều lần nhưng vô ích.
Cuối cùng, một c ả n h s á t phải kéo bà ta ra, rồi nói chuyện với tôi.
"Cô Tô, có người tố cáo rằng anh Tống Kỳ Hiên có thể liên quan đến một vụ t ự s á t, chúng tôi cần đưa anh ấy về đồn, mong cô hợp tác."
Tôi nắm tay Tống Kỳ Hiên: "Là vụ của ba mẹ anh ấy sao?"
"Đúng vậy."
C ả n h s á t đưa tôi và Tống Kỳ Hiên về đồn.
Tôi bảo Tống Kỳ Hiên hợp tác, vì vậy, c ả n h s á t hỏi gì anh ấy trả lời đó.
Tôi không được chứng kiến quá trình ghi lời khai, cuối cùng c ả n h s á t chỉ nói với tôi một điều.
"Trong ký ức của anh ấy, ba mẹ anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn đang học trung học."
Tư duy của anh ấy dừng lại ở năm chúng tôi học lớp 12.
Tôi im lặng, nắm tay Tống Kỳ Hiên đi ra khỏi sảnh đồn c ả n h s á t.
Trong sảnh, Tống Kiều vẫn đang gào khóc, nói rằng rõ ràng bà ta đã mang nhân chứng đến, tại sao không thể bắt giam Tống Kỳ Hiên.
"Anh chị tôi thật đáng thương, nuôi dưỡng một đứa con bất hiếu, nuôi ong tay áo!"
"Hàng xóm đều nói đã nghe thấy nó g i ế t người, tại sao lại thả nó ra?"
"Các người làm việc kiểu gì vậy, định để nó tiếp tục g i ế t người sao?!"
Bà ta vừa nói vừa lăn lộn trên sàn, vừa khóc vừa quậy phá.
Người phụ nữ trung niên hơi mập lăn qua lăn lại trong đồn c ả n h s á t, một đám người cũng không kéo nổi, giống như một con lươn béo mập.
Tống Kỳ Hiên dừng bước, ngây ngốc nói khẽ: "Cô ơi."
Anh trông mơ hồ, giọng nói đầy lúng túng.
Tôi nắm tay Tống Kỳ Hiên rời đi.
Người phụ nữ trung niên bật dậy, mặt mày dữ tợn.
"Tôi nói cho cô biết, người tiếp theo có g i ế t sẽ là cô!"
"Nó có xu hướng bạo lực, năm đó nó g i ế t ba mẹ nó, sau đó, tôi muốn giúp đỡ nó cũng bị nó đ á n h, cô bảo vệ nó là đang tự tìm cái c h ế t đấy."
Bà ta nói qua kẽ răng, nước mắt trào ra, nghẹn ngào đầy đau khổ.
Bà ta lại gục xuống đất vừa khóc vừa gọi anh trai.
Tôi nhìn về phía c ả n h s á t.
C ả n h s á t bất lực phất tay: "Không đủ bằng chứng, hai người cứ về trước đi."
9
Sau khi ra khỏi đồn, tôi đưa Tống Kỳ Hiên đến b ệ n h v i ệ n.
Sau khi kiểm tra thể chất và tâm lý, bác sĩ đã chẩn đoán sơ bộ rằng Tống Kỳ Hiên hiện đang mắc chứng tự kỷ nhẹ và rối loạn hoang tưởng.
"Rối loạn hoang tưởng?"
"Đúng vậy, anh ấy luôn có suy nghĩ phải bảo vệ cô. Anh ấy cho rằng phố Hữu Lạc rất nguy hiểm, rất nguy hiểm với cô."
"Vậy… anh ấy có gây thương tích cho người khác không? Kiểu như có xu hướng bạo lực ấy?"
"Theo đánh giá, xác suất gây thương tích không cao, nhưng không phải là không có."
Tôi quay sang liếc nhìn người đàn ông đang ngồi co ro bên cạnh.
Bác sĩ nói tiếp: "Người bình thường cũng có một tỷ lệ nhất định gây thương tích. Nếu cô sợ, tôi khuyên cô tốt nhất nên đưa anh ấy vào b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n. Theo thông tin đăng ký ở đây, hai người chỉ là bạn bè?"
"Không, tôi sẽ không đưa anh ấy vào b ệ n h v i ệ n tâm thần đâu."
Tôi vội vàng nói: "Anh ấy đã cứu mạng tôi."
Có lẽ sự cố chấp của Tống Kỳ Hiên là đúng.
Nếu hôm đó không có anh ấy, có lẽ tôi đã bị anh trai kế say r ư ợ u đ á n h c h ế t ngay trên phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-ngoc-cua-van-bao/chuong-3.html.]
Tôi mất tập trung trong một giây.
"Tống Kỳ Hiên, anh là người xuyên không đến đây sao, hay là đến từ thế giới song song, hoặc anh đã trùng sinh?" Tôi hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Kỳ Hiên ngây ra, anh mở to mắt nhìn tôi, hàng mi dài chớp chớp, trông rất bối rối và ngây thơ.
Khóe miệng bác sĩ giật giật: "Cô Tô, hay là cô cũng đi kiểm tra một chút?"
Tôi ngại ngùng cười.
"Không cần đâu."
Chỉ là tôi đọc tiểu thuyết nhiều quá, suy nghĩ hơi lan man.
Sau đó, bác sĩ và tôi tiếp tục hỏi Tống Kỳ Hiên tại sao anh nghĩ rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm ở phố Hữu Lạc.
Nhưng anh lại im lặng.
Sau một giờ giằng co, chúng tôi đành phải bỏ cuộc.
Bác sĩ kê t h u ố c và bảo tôi phải trò chuyện với Tống Kỳ Hiên nhiều hơn, nói cho anh biết rằng tôi hiện tại đang an toàn, tinh thần của anh sẽ bớt căng thẳng phần nào.
Kết hợp với thuốc và sự đồng hành của tôi, anh sẽ sớm tỉnh táo.
Anh ấy không phải kẻ ngốc, mà là do bị đ á n h đ ậ p và k í c h đ ộ n g tình cảm nên rơi vào trạng thái tự kỷ và hoang tưởng.
10
Tôi dẫn Tống Kỳ Hiên đi dạo quanh phố Hữu Lạc, quan sát trạng thái của anh ấy.
Anh ấy rất căng thẳng.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh, Tống Kỳ Hiên đột nhiên dừng bước.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ăn không? Chúng ta vào xem thử nhé."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tống Kỳ Hiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, sau đó đi thẳng vào vị trí sau tấm kính.
Anh ấy thành thạo gắp một chiếc bánh mì được trang trí bằng dâu tây tươi, mang ra quầy thanh toán.
Tôi lấy điện thoại ra, chưa kịp trả tiền.
Tống Kỳ Hiên đã lấy ra mười mấy tờ tiền một nhân dân tệ, đặt lên quầy thu ngân.
Anh ấy đẩy chiếc bánh và tiền về phía trước.
Nhân viên thu ngân nhìn anh ấy rất lâu, sau đó nhận tiền và gói chiếc bánh lại.
Tôi đứng bên cạnh, nhận chiếc bánh dâu tây mà Tống Kỳ Hiên đưa bằng hai tay.
"Thì ra anh ấy muốn mua cho chị ăn à." Nhân viên thu ngân chớp mắt, nhìn tôi, "Chị là Tô Vân phải không?"
Tôi ngạc nhiên: "Sao em biết?"
"Phố Hữu Lạc nhỏ như vậy, trường trung học số 13 cũng chỉ có bấy nhiêu người." Nhân viên thu ngân mỉm cười, "Em là đàn em của anh chị, mấy hôm nay trên mạng và trong nhóm chat phố Hữu Lạc đều nói về hai người đó."
"Nói bọn chị bị đ á n h giữa đường à?"
"Ừm... không chỉ thế, còn nói rằng cuối cùng anh Tống cũng gặp được mối tình đầu của mình. Lúc đầu em còn còn không tin cơ, xem ra là thật rồi."
"Em làm ở tiệm này ba năm rồi, luôn thấy anh Tống đứng ngoài cửa nhìn chiếc bánh dâu tây, anh ấy không mua, chỉ đứng nhìn thôi."
"Em tưởng anh ấy muốn ăn, nhưng trước đây em đưa cho anh ấy, anh ấy cũng không lấy."
Trong lòng tôi có chút khó chịu, khẽ nói lời cảm ơn.
Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý.
Tống Kỳ Hiên trước đây là người được chú ý trong trường, chàng thiếu niên thanh tú đeo bảng vẽ sau lưng, không ít nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ anh ấy, chỉ cần nhắc đến nam thần là họ sẽ ngượng ngùng xấu hổ.
Bây giờ nhắc đến, chỉ còn là sự giễu cợt, khinh miệt, chế nhạo.
Ngón tay thon dài của Tống Kỳ Hiên chỉ vào chiếc bánh, thắc mắc: "Sao em không ăn?"
Tôi cắn một miếng bánh, dâu tây có vị chua ngọt.
Trước đây anh ấy đã tặng tôi rất nhiều bánh mì dâu tây.
Tôi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Tống Kỳ Hiên, chạm vào ánh mắt lo lắng của anh ấy.
"Tống Kỳ Hiên, anh có buồn không?"
Anh vốn không nên bị mắc kẹt ở đây.
Đáng lẽ anh phải có một cuộc sống thoải mái, tươi đẹp, như vậy mới xứng đáng với những ngón tay đã bị chai sạn vì cầm bút vẽ của anh, và những thành tích xuất sắc đạt được từ việc chăm chỉ học hành suốt ngày đêm.
Tống Kỳ Hiên nghiêng đầu, không hiểu tôi đang nói gì.