Kẻ Ở Rể - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:57:22
Lượt xem: 2,435
Ta cau mày. Trước mặt mẫu thân, đại ca và nhị ca chỉ tỏ thái độ lạnh lùng với thúc thúc, nhưng sau lưng, lời lẽ của họ thật khó nghe.
Không khí cứng lại một lúc, rồi đại ca và nhị ca lại tiếp tục trách mắng hạ nhân, chê họ vụng về.
Thúc thúc nói: "Ta đi trước đây, các con hãy dưỡng thương cho tốt."
Hắn bước ra, nhìn thấy ta, ngẩn ngơ một chút, vẻ ngượng ngùng trên mặt chưa kịp phai.
Ta nói: "Vừa rồi ta có đổ nước muối lên vết thương của họ, dù miệng họ có hơi khó nghe, nhưng kỳ thực bụng dạ không xấu."
Thúc thúc cười gượng: "Không sao, ta cũng đã lường trước tình huống này rồi."
Nam nhân ở rể, đi tới đâu cũng đều bị giễu cợt.
"Vậy sao người còn làm vậy?" Ta buột miệng nói, vừa dứt lời liền vội bịt miệng, mong rằng câu nói tổn thương kia không phải do ta thốt ra.
Thúc thúc thở dài đầy phiền muộn: "Ta thật lòng yêu mẫu thân con, nhưng mọi người không ai tin ta. Ta cũng không biết mẫu thân con có tin ta hay không."
Ta bỏ tay xuống, đáp: "Mẫu thân không tin. Người chỉ tin vào khế ước, có khi ngay cả khế ước người còn không tin. Mẫu thân ta mắt rất tinh, nhìn thấu kẻ nào lừa dối người."
Hắn cười nhạt: "Vậy thì ta cũng đành chịu, dù sao đến nhà các con, ta vẫn thấy rất vui."
"Vì sao?"
"Ngày mai dùng bữa trưa ta sẽ nói cho con biết."
"Sao không phải là bữa sáng?"
"Ta sợ mẫu thân con không vui."
Nhưng trưa hôm sau, ta không thể trở về, bởi vì ta đã bị bắt cóc!!!
Ta cùng Sương nhi tan học về nhà ăn cơm, đường từ học viện về nhà chỉ vài trăm thước, trên phố người đi lại tấp nập, hai chúng ta thường tự mình đi bộ về.
Nhưng hôm nay, khi đi được nửa đường, trước mắt ta bỗng tối sầm lại, đầu bị trùm bởi một mảnh vải thô và ta bị quăng lên một chiếc xe ngựa, xe xóc nảy lao đi.
Tiếng khóc của ta cùng tiếng thét xé lòng của Sương nhi vang vọng khắp nơi.
Nhưng chẳng mấy chốc miệng ta bị bịt kín, mắt cũng bị che lại.
Một giọng nói đầy ác ý gầm lên: "Còn khóc, còn kêu, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"
Một giọng khác run rẩy hỏi: "Đại ca, giờ phải làm sao?"
"Chờ mẫu thân nó mang tiền chuộc đến!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chiếc xe ngựa chạy một đoạn dài, sau đó ta bị bọn chúng vác xuống, rồi lại bị lôi đi thêm một đoạn, cuối cùng mới dừng lại.
Mắt ta vẫn bị bịt kín, nhưng ta có thể ngửi thấy hương thơm của cây cỏ, nơi đây chắc hẳn là trên núi.
Ta vừa đói vừa sợ, không ngừng run rẩy khắp người.
Thời gian trôi qua rất lâu, đến mức ta gần như chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại.
"Trả con gái ta lại đây, ngựa và bạc đều ở đây cả! Chỉ cần các ngươi không làm hại đến một sợi tóc của nó, nhà họ Tống chúng ta tuyệt đối không truy cứu!"
Thật không ngờ, đó chính là giọng của thúc thúc.
Giọng nói run rẩy kia lại vang lên: "Đại ca, bây giờ làm sao?"
"Đặt ngựa và bạc xuống, rồi ngươi cút đi!" Tên cầm đầu hét lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-o-re/chuong-3.html.]
"Ta muốn nghe tiếng của con gái ta, xác nhận nó có an toàn hay không!"
Miếng vải trong miệng ta bị giật ra, tên cướp nói: "Nói vài câu đi."
"Thúc thúc! Cứu con!!! Hu hu hu!!!"
"Chiêu Chiêu, đừng sợ!" Thúc thúc lớn tiếng nói, "Đợi chúng lấy được tiền, ta sẽ đưa con về nhà!"
Một lúc sau, có tên cướp nói: "Đại ca, hắn đi rồi."
Tên khác đáp: "Tốt. Đi thôi, chúng ta qua đó."
Bọn chúng đi rất vội, ta bị xốc nảy liên tục, đau đớn vô cùng.
Đến nơi, tên cầm đầu nói: "Ngươi đi trước, ta sợ chúng có truy binh. Mau mang tiền về chữa bệnh cho nàng, đợi ngươi đi rồi, ta sẽ rời đi! Nhớ kỹ, đến khúc quanh trên núi, thả ngựa đi rồi tự mình chạy về!"
"Đại ca!" Một giọng khác có vẻ do dự, "Nếu huynh không về được, Huệ nương sẽ mắng chec ta mất!"
"Suỵt!"
Huệ nương?
"Nghe lời!"
Tên kia ngập ngừng một chút rồi cưỡi ngựa bỏ đi.
Một lát sau, ta bị quăng xuống bên vệ đường, tên cướp hét lớn: "Con gái ngươi ở đây!"
Rồi hắn cũng cưỡi ngựa chạy mất.
"Chiêu Chiêu! Con sao rồi?" Là giọng của thúc thúc.
Tay ta được cởi trói, mảnh vải đen che mắt cũng bị giật ra!
"Hu hu hu!!!"
Mẫu thân ta và mọi người cũng chạy tới.
"Mẫu thân!!!" Ta lao vào lòng mẫu thân, "Con sợ lắm!!!"
"Không sao rồi, đừng sợ nữa!"
"Thưa mẫu thân, tại sao không báo quan, không truy cứu bọn chúng! Giờ đi tìm, chắc chắn có thể bắt được!"
Là giọng của đại ca ta, huynh ấy bước đi khập khiễng, nhị ca ta cũng vậy.
Ta được mẫu thân bế lên xe ngựa, đại ca và nhị ca mỗi lần cử động đều đau đớn.
Ta khịt mũi: "Hai huynh không ở nhà dưỡng thương, ra đây làm gì?"
Nhị ca ta liếc mắt: "Ra ngoài hít thở không khí, không được sao?!"
Ta quay sang nói với mẫu thân: "Bọn họ cần tiền, mang về chữa bệnh cho một người tên là Huệ nương."
"Huệ nương?" Đại ca ta biến sắc, "Chẳng phải là hai huynh đệ nhà họ Triệu ở đầu làng sao?"
Mẫu thân hỏi: "Con quen bọn chúng sao?"
Đại ca ta gãi đầu: "Bọn con gặp hai người đó ở sòng bạc, họ có chút tiền, nhưng bị thua hết. Hình như là muốn đánh bạc kiếm tiền thuốc men..."
Nói đến đây, sắc mặt đại ca và nhị ca đều thay đổi, cả hai cúi đầu xấu hổ.