Kẻ Ở Rể - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:57:31
Lượt xem: 1,893
Thúc thúc lo lắng đứng sát bên mẫu thân, thuận tay giấu ta ra sau lưng.
Tên cầm đầu cười nhạt: "Đi qua địa bàn của Hồ Tam ta thì phải để lại phí qua đường!"
Một tên đàn em bên cạnh, bộ dạng hèn mọn, cười đê tiện: "Đại ca, để mấy ả đàn bà xinh đẹp kia lại cho huynh đệ ta vui vẻ chút đi!"
Đại ca và nhị ca liếc nhìn nhau.
Mẫu thân giữ chặt bọn họ lại, rồi nói với đám người kia: "Tiền, ta có thể cho các ngươi, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây an toàn. Nếu không, kẻ chec người bị thương, ai cũng không được lợi."
Mấy tên đó rõ ràng có chút dè chừng trước đại ca và nhị ca.
Trời đã sáng rõ.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng gọi: "Huệ nương—"
Chúng ta kinh hãi giật mình!
Là Triệu Đại và Triệu Nhị.
Đại ca cau mày nói: "Mẫu thân, hai huynh đệ nhà họ Triệu có thù với chúng ta..."
Ý tứ không cần nói rõ, nếu hai huynh đệ nhà họ Triệu liên kết với bọn cướp này, hoặc thừa cơ mà đánh chúng ta, tất nhiên chúng ta không phải đối thủ của họ.
Suốt hai năm qua, chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Huệ nương.
Dù Huệ nương không như ý của đại ca, không kết giao với thúc thúc, nhưng ít nhất chúng ta đã chữa bệnh cho nàng và cũng thu nhận nàng.
Nếu không, một nữ tử bệnh tật như nàng làm sao có thể sinh tồn trong thời buổi loạn lạc này?
Lúc này, tên cướp Hồ Tam mắng lớn: "Hai tên nhãi kia! Định làm gì? Cẩn thận ta giec luôn cả các ngươi!"
Triệu Đại và Triệu Nhị khựng lại, quan sát tình hình đôi bên.
Triệu Đại lập tức nói: "Huynh đệ, chúng ta có thù với bọn chúng! Chính nhà này đã ỷ thế h.i.ế.p người, đưa huynh đệ chúng ta vào ngục hai năm, sống không bằng chec. Chúng ta sớm đã thề, một khi thoát ra ngoài, nhất định phải giec sạch cả nhà bọn chúng!"
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng ta.
Ta cảm nhận được thân thể mẫu thân cũng cứng đờ.
Bây giờ, đối thủ của chúng ta đã tăng thêm hai người.
Hồ Tam cười lớn: "Vậy thì tốt! Vậy thế này đi, giec hết ba tên nam nhân này, bắt tất cả đàn bà mang về, ha ha ha ha! Huynh đệ lâu rồi chưa được 'ăn thịt'! Những ả này trông cũng không tệ! Hôm nay phát tài rồi!!!"
Hai huynh đệ nhà họ Triệu tiến tới, đứng về phía Hồ Tam và đồng bọn, cười lớn: "Hôm nay cuối cùng cũng được báo thù rồi!"
Nói xong, hai huynh đệ họ liền nhanh chóng, một người c.h.é.m Hồ Tam, người kia c.h.é.m tên cướp gần nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-o-re/chuong-8.html.]
Đại ca và nhị ca ta lập tức phản ứng, cầm trường thương, hét lớn rồi lao vào giec sạch đám cướp còn lại.
"Trốn đi!"
Chỉ trong chốc lát, bảy t.h.i t.h.ể đẫm m.á.u nằm la liệt trên mặt đất.
Đại ca, nhị ca và hai huynh đệ nhà họ Triệu đều bị thương nhẹ.
Huệ nương và Sương nhi vừa nén khóc vừa xé vải, dùng những mảnh vải làm băng để băng bó vết thương cho họ.
Đại ca và nhị ca lần đầu tiên giec người, mặt mũi đầy m.á.u, sự can đảm giec người để bảo vệ chúng ta chỉ là sự bạo dạn trong phút chốc. Khi nguy hiểm qua đi, cả hai ngồi phịch xuống đất, tràn đầy sợ hãi, thở dốc.
Thúc thúc đã luôn chắn trước mặt ta và mẫu thân, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Mẫu thân trầm giọng nói: "Nhanh lên, đi thôi."
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cả đoàn chúng ta lưng đeo những chiếc bao lớn, dắt theo hai con ngựa, đi sâu vào núi.
Chúng ta tiến vào dãy núi gọi là Ngưu Đầu Sơn.
Con đường mòn nhỏ hẹp quanh co, chúng ta đi mấy ngày trời. Ban đêm, mọi người co cụm bên nhau, đốt lửa nghỉ ngơi, gặm những chiếc màn thầu mang theo. Ban ngày, ai nấy đều giống như dân chạy nạn, tiếp tục lên đường.
Ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Người quá kiệt sức sẽ được cưỡi ngựa một đoạn.
Hai huynh đệ nhà họ Triệu cũng đi cùng chúng ta.
Bọn họ vừa khóc vừa tạ ơn mẫu thân đã không giec họ, lại còn cảm kích mẫu thân vì đã cứu Huệ nương.
Trong suốt hai năm Huệ nương ở trong nhà chúng ta, nàng thường xuyên đi đến nhà lao thăm họ. Đương nhiên, huynh đệ họ Triệu biết rõ tình trạng của nàng.
Chúng ta đi suốt mười mấy ngày, cuối cùng mới nhìn thấy một ngôi trại ẩn mình trong khe núi. Bốn bề của ngôi trại được bao quanh bởi núi non, có con suối chảy qua làng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những ngôi nhà sàn gỗ được dựng ngay ngắn, người trong trại đều mặc trang phục của dân tộc Miêu.
Trời đã nhá nhem tối, khói bếp lơ lửng trong không trung.
Một lão già dẫn theo mấy thanh niên, dường như đã trông ngóng chúng ta từ lâu.
Khi thấy mẫu thân, lão liền vội vàng bước tới nghênh đón.
Nơi này gọi là Ngưu Đầu Sơn Miêu Trại.
Thì ra, mẫu thân đã có ơn với ngôi trại này và từ nửa năm trước, bà đã bắt đầu chuẩn bị cho việc đến đây tránh nạn.
Bà cũng hy vọng rằng thiên hạ không rơi vào cảnh đại loạn, nhưng không ngờ lại không như ý, cả nhà ta vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc.