Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Phá Sản Rồi - Chương 1-3.1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 09:46:36
Lượt xem: 4,359
Để trả thù kẻ thù không đội trời chung - vừa mới phá sản, tôi vung tiền bao nuôi hắn, ra lệnh cho hắn ôm tôi, hôn tôi...
Thậm chí còn giẫm chân trần lên n.g.ự.c hắn, để đóa hoa cao ngạo kia nhiễm bụi trần tục, cảm thấy vô cùng đắc ý.
Cho đến khi tôi tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và bạn hắn:
"Anh Tầm, Triệu An Nhiên kia ngày nào cũng lăng nhục anh như vậy, sao anh có thể chịu đựng được? Hay là để em thay anh cảnh cáo cô ta một trận?"
Kẻ luôn nho nhã kia nghe vậy lại cuống lên:
"Cô ấy hôn tôi, vuốt ve tôi, đây là lăng nhục ở đâu? Rõ ràng là ban thưởng cho tôi, tôi cảnh cáo cậu đừng có mà kiếm chuyện."
Tôi: "..."
Không phải chứ, hắn là đồ biến thái à!?
Tối hôm đó, để thử xem giới hạn "ban thưởng" của hắn, tôi ra lệnh cho hắn thay một chiếc áo lưới xích nhỏ.
Kết quả, vừa dứt lời, ánh mắt hắn sáng rực, động tác nhanh như chớp.
Thậm chí khi tôi còn đang ngây người nhìn, hắn đã thay xong, hắn còn nắm tay tôi đặt lên cơ bụng săn chắc của mình, giọng nói đầy mê hoặc:
"Cuối cùng cũng chịu ăn anh rồi sao? Anh đợi rất lâu rồi."
1
Sau khi Giang Thiếu Tầm phá sản, tôi nghe tin hắn đang làm thợ sửa chữa ở một tiệm sửa xe. Với tâm lý muốn xem hắn làm trò cười, tôi đến tiệm sửa xe hắn đang làm việc.
Vừa bước vào cửa đã thấy hắn với hàng lông mày thanh tú bị một bà thím giàu có chặn ở góc tường.
Bà thím giàu có dùng ánh mắt dâm đãng nhìn cơ bụng tám múi rõ ràng dưới lớp áo công nhân của hắn, cười một cách dung tục.
"Chàng trai, hay là theo tôi đi, với khuôn mặt này, thân hình này của cậu, làm thợ sửa chữa thì uổng phí tài năng quá."
Giang Thiếu Tầm lạnh lùng lùi lại một bước, lắc đầu.
Bà thím giàu có được đằng chân lân đằng đầu, tiến sát lại gần hắn, cười tủm tỉm giơ năm ngón tay ra dụ dỗ:
"Chàng trai, đừng vội từ chối, mỗi tháng dì cho cậu chừng này, được không?"
Giang Thiếu Tầm lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng người trước mặt. Lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trong trẻo như nước suối trên núi. Lại xuất hiện rồi, dáng vẻ đóa hoa cao ngạo khi hắn từ chối người khác.
Thế nhưng, ngay khi tôi đang ngồi chờ hắn thẳng thừng từ chối bà thím giàu có. Hắn lại mang theo vẻ mặt của một đóa hoa cao ngạo, nghiêm túc hỏi:
"Dì, dì định mỗi tháng cho bao nhiêu?"
2
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ban đầu tôi chỉ định đứng xem kịch vui, thiếu chút nữa đã bị câu nói của hắn làm sặc.
Không phải chứ?
Thế mà lại vì tiền mà khuất phục?
Gia đình phá sản hóa ra lại có đả kích lớn như vậy đối với một người sao?
Vì tiền, đóa hoa cao ngạo ngày nào vậy mà lại muốn sa chân vào con đường bán thân!
Bà thím giàu có cười rạng rỡ nói:
"Một tháng năm mươi vạn, hay là tối nay cậu..."
Nói xong, bà ta liền định nắm lấy tay Giang Thiếu Tầm. Tôi vỗ vỗ n.g.ự.c tự trấn an mình, sau đó hét lớn:
"Dừng tay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ke-thu-khong-doi-troi-chung-pha-san-roi/chuong-1-3-1.html.]
Cũng quên mất ban đầu mình đến đây là muốn xem Giang Thiếu Tầm làm trò cười, vội vàng cắt ngang lời bà thím, bịa chuyện nói:
"Dì à, cháu cho anh ấy một trăm vạn rồi, dì đừng phí công nữa, anh ấy sẽ không đi theo dì đâu."
Giang Thiếu Tầm là kẻ thù không đội trời chung của tôi từ nhỏ đến lớn.
Nếu hắn đi làm trai bao, tôi sẽ mất mặt vô cùng.
Nhưng nếu hắn đã kiên quyết muốn làm trai bao, tôi len lén nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn một cái.
Ừm... Chi bằng làm cho tôi!
Bà thím giàu có thấy miếng mồi ngon sắp chạy mất, tức giận nói:
"Cô nhóc, cô lấy đâu ra một trăm vạn?"
Nói xong lại quay sang Giang Thiếu Tầm, dụ dỗ:
"Chàng trai, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy! Dì đây ra giá mỗi tháng năm mươi vạn đấy."
Tôi vội vàng hét lên: "Cháu ra giá một trăm vạn!"
Từ khi tôi lên tiếng, Giang Thiếu Tầm vẫn luôn đứng một bên với tư thế nhàn nhã.
Sau khi tôi nhấn mạnh một trăm vạn, hắn mới quay sang tôi, cười như có như không nói:
"Triệu An Nhiên, tiền tiêu vặt mỗi tháng của em là năm trăm vạn, em chỉ đưa ra có một trăm vạn thôi sao?"
Bà thím giàu có hung dữ trừng mắt nhìn tôi, chắc là không ngờ tôi thực sự có thể bỏ ra một trăm vạn.
Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, tiến sát lại gần Giang Thiếu Tầm, nghiến răng tăng giá:
"Chàng trai, vậy một tháng dì cho cậu một trăm mười vạn thì sao?"
Tôi vội vàng chạy tới chắn trước mặt Giang Thiếu Tầm, không ăn được thì đạp đổ.
"Cháu đưa hai trăm vạn."
Cuối cùng, người vui vẻ nhất chỉ có Giang Thiếu Tầm.
Bà thím giàu có thất vọng rời đi, còn tôi thì ôm ví tiền khóc ròng!
Giang Thiếu Tầm c.h.ế.t tiệt, quả nhiên là khắc tinh cả đời của tôi.
Chỉ vỏn vẹn mười phút, đã khiến tôi mất toi hai trăm vạn!
Hu hu hu, tôi ghét hắn!
3
Tôi và Giang Thiếu Tầm có thể coi là thanh mai trúc mã, cũng là oan gia ngõ hẹp.
Hắn lúc nhỏ rất đáng yêu, tôi là một người cuồng nhan sắc từ nhỏ nên thường xuyên bắt hắn để hôn.
Nhưng hắn trời sinh thích sạch sẽ, lúc nào cũng nhíu mày né tránh, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi.
Lớn hơn một chút, vào cái thời điểm tôi biết rung động.
Tôi đã động lòng với hắn - người có khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng.
Tôi cầm thư tình chạy đến định tỏ tình với hắn, kết quả bị hắn mắng như tạt gáo nước lạnh:
"Triệu An Nhiên, đầu óc em cả ngày không biết đang nghĩ gì, thành tích kém như vậy rồi còn muốn yêu đương, em không sợ làm chậm trễ người khác sao?"
Khoảnh khắc đó, lòng tự trọng bị tổn thương, tôi hoàn toàn ghét bỏ hắn.
Tôi tùy tay nhét thư tình cho nam sinh đi ngang qua, túm lấy cổ áo Giang Thiếu Tầm mắng lại:
"Anh chờ đó, em nhất định sẽ giỏi hơn anh!"