KẸO HỒ LÔ VÀ SÔ-CÔ-LA - 2
Cập nhật lúc: 2024-09-27 02:46:55
Lượt xem: 9,355
05
Thời gian trôi qua, anh ấy thực sự không đòi hỏi gì ở tôi.
Có lẽ anh ấy đưa tôi về nhà chỉ vì thấy tôi đáng thương.
Giống như trước đây, tôi cũng hay nhặt những chú mèo hoang về nhà.
Cho đến khi anh ấy mắc bệnh ung thư.
Dù đang bệnh tật, anh ấy vẫn nhớ đến sinh nhật của tôi và nhất quyết yêu cầu tôi thổi nến ngay trên giường bệnh.
Anh ấy nói, sinh nhật của công chúa nhất định phải có nghi thức.
Đúng vậy, sau này anh ấy thường gọi tôi là "công chúa".
Bởi vì căn bệnh tàn phá cơ thể, anh ấy đã gầy đi đến nỗi hai hốc mắt trũng sâu, chẳng còn hình dáng con người.
Ngay cả khi cắm nến vào chiếc bánh sinh nhật, đôi tay anh cũng tái nhợt, xương cổ tay lộ rõ.
Anh ấy mỉm cười yếu ớt với tôi: "Công chúa, chúc mừng sinh nhật."
Giọng anh nhỏ như muỗi, tôi phải ghé sát tai mới nghe thấy.
Tôi nhìn anh qua làn nước mắt, nhưng anh vẫn nhìn tôi cười.
"Nhanh lên... thổi nến đi."
Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn ghi nhớ khuôn mặt tôi mãi mãi.
Cười một chút, rồi anh nhắm mắt lại.
Bàn tay nắm lấy tay tôi đột nhiên buông thõng, rơi khỏi mép giường.
Tôi cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc, như thể bị nhấn chìm trong một cơn mưa lớn, ẩm ướt đến mức toàn thân tôi đau đớn.
Tôi run rẩy thổi tắt ngọn nến, nhắm mắt lại và ước một điều.
Trời cao ơi, điều ước sinh nhật năm 27 tuổi của con là trở lại năm 17 tuổi.
06
Không ngờ, điều ước sinh nhật của tôi lại trở thành hiện thực.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đám bạn hư hỏng đang xô đẩy tôi.
"Mộng Tiểu thư, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi, tôi không thể chờ để thấy cậu ta nổi giận nữa rồi."
Họ cười nham hiểm, nhìn về phía Hứa Tuấn.
Hứa Tuấn 17 tuổi đang ngồi ở góc, lặng lẽ ăn cơm.
Ánh sáng mờ mịt, bóng lưng cô độc.
Giống như anh ở tuổi 27.
Dù là trong cảnh nghèo khổ hay khi giàu có, anh ấy luôn giữ lấy sự cô độc của mình.
Khi nhìn thấy anh còn trẻ và khỏe mạnh, tôi không kìm được nước mắt.
Tôi bưng khay cơm, thản nhiên bước đến trước mặt Hứa Tuấn, người đang ăn những món dưa muối miễn phí trong căng tin.
Anh nhìn tôi, thấy tôi có ý định ngồi xuống cạnh anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/keo-ho-lo-va-so-co-la/2.html.]
Chỗ ngồi vốn đã chật hẹp, nhưng anh vẫn nhích vào trong thêm một chút.
Trên khay cơm của anh, ngoài cơm trắng chỉ có vài miếng dưa muối và bắp cải muối, cùng một bát canh dưa chua loãng không có chút dầu mỡ nào.
Khoảnh khắc đó, một cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Sau này khi anh bị ung thư, lẽ ra anh có thể chống chọi thêm một chút bằng hóa trị.
Nhưng bác sĩ nói rằng cơ thể anh quá yếu do suy dinh dưỡng từ thời niên thiếu, để lại di chứng.
Cuối cùng, anh không thể vượt qua được lần hóa trị thứ hai.
Nhìn gương mặt xanh xao, gầy yếu của anh, tôi nghẹn lời, cổ họng như bị tắc nghẽn: "Cậu... cậu có thể cho tôi ăn..."
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không thể nói hết câu.
Chắc giờ này anh nghĩ tôi là một kẻ điên rồ.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, không nói thêm gì nữa.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, tôi gắp một miếng củ cải muối và cho vào miệng.
Vừa mặn vừa chát, vị nhạt như nhai sáp.
Hứa Tuấn, xin lỗi, tôi đã đến muộn.
06
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của anh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Bạn học, dưa muối có thể lấy miễn phí, đừng đùa cợt như thế này."
Lúc này, nhiều học sinh trong căng tin đã ngừng ăn và quay sang nhìn chúng tôi, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
Đặc biệt là nhóm ngồi phía trước chúng tôi, nói chuyện một cách to tiếng và rõ ràng.
"Ha ha, tiểu thư Mộng Du thật là lợi hại, dám trêu chọc học bá lạnh lùng."
"Chỉ có các cậu cùng học cấp ba mới gọi cậu ta là học bá thôi, chứ hồi cấp một và cấp hai, cậu ta có biệt danh là 'Sao Chổi'."
"Hả, tại sao lại gọi cậu ta là ‘Sao Chổi’?"
"Vì cậu ta hại c.h.ế.t chính bố mẹ ruột của mình, còn hại chết..."
Nghe đến từ "Sao Chổi", Hứa Tuấn siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nhợt của anh.
Chưa kịp để cô bạn phía trước nói hết câu, tôi đã đứng dậy: "Bạn học, bố mẹ cậu chưa dạy cậu không nên nói xấu sau lưng người khác sao?"
Nói xong, tôi vẫn cảm thấy chưa hết giận, bồi thêm một câu: "Cậu có bố mẹ, nhưng tôi thấy cũng chẳng có chút giáo dưỡng nào."
Cô gái bị tôi phản bác không dám đối đầu với tôi, chỉ dám lẩm bẩm nhỏ giọng: "Cô ấy bị điên rồi à, chẳng phải cô ấy định trêu chọc Hứa Tuấn sao?"
Tôi càng tức giận, một chân đã bước ra khỏi chỗ ngồi, định đến nói cho ra nhẽ.
Bỗng tôi cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay mình.
Hứa Tuấn đã nắm lấy tay tôi.
"Ngồi xuống ăn cơm đi."
Giọng anh bình tĩnh, ánh mắt cũng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy.