Kẹo Hoa Dành Dành - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-22 12:19:13
Lượt xem: 1,348
Ngày hôm sau, Cố Lan Đình sai người mời ta đến gặp mặt. Các tướng sĩ trong phòng đều im lặng khi nhìn thấy ta, nhìn nhau không nói nên lời. Có người gan lớn lên tiếng hỏi: “Công tử làm vậy, là có ý gì?”
Cố Lan Đình không thèm ngẩng đầu lên, nửa cười nửa không nói:
“Hai ngày nay các ngươi cãi nhau đến nỗi ta đau cả đầu, đành phải mời người đến đây. Đã là việc liên quan đến sự đi hay ở của nàng ấy, chi bằng các ngươi thương lượng trực tiếp, thế nào?”
Bọn tướng sĩ ban nãy còn hùng hổ giờ lại mặt đỏ tía tai, dù sao dùng tính mạng của một nữ tử để đổi lấy sự yên bình của Giang Tả, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi. Thấy họ do dự, ta trải tấm bản đồ trong tay lên bàn, chỉ vào Giang Tả, nói:
“Giang Tả địa thế bằng phẳng, sông ngòi chằng chịt, Tạ Chiếu muốn thu phục vùng đất phía nam, nhất định phải công hạ Giang Tả trước.”
Dân Giang Tả chất phác, ngay cả cãi nhau cũng không vòng vo tam quốc, có người vỗ đao xuống bàn, lực mạnh khiến tay ta tê dại, chỉ nghe hắn gân cổ lên nói:
“Nếu giao ngươi ra, Tạ Chiếu tự nhiên không còn lý do gì để tấn công Giang Tả nữa.”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn một lúc, cho đến khi hắn hơi chột dạ dời mắt đi, ta mới mở miệng:
“Dân gian đều đồn, ta là vị tiểu thư đã đính hôn từ nhỏ với Tam công tử nhà các ngươi. Ta không quen biết Tạ Chiếu nào cả, cũng không biết Tạ phu nhân nào cả. Hôm nay, Tạ Chiếu có thể lấy ta làm cái cớ, đốt chiến thuyền Giang Tả. Ngày mai, hắn có thể chỉ vào vợ con của ngươi, nói họ là dân chúng Trung Nguyên bị bắt cóc đến Giang Tả.”
Người đó tức giận đến đỏ cả mắt, quát lên: “Hắn dám sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/keo-hoa-danh-danh/8.html.]
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời thốt ra:
“Hắn dám.”
Không ai trong số những người có mặt dám lên tiếng phản bác. Ai cũng hiểu rõ, cái gọi là tìm kiếm thê tử mất tích của Tạ Chiếu chẳng qua là cái cớ để hắn mưu đồ công chiếm Giang Tả.
Chờ cho đến khi người nọ thở hổn hển, cũng đã nguôi giận, ta lại đưa tấm bản đồ ra trước mặt họ.
“Tạ Chiếu vốn không giỏi thủy chiến, ngay cả binh mã dưới trướng cũng phần nhiều là kỵ binh. Giang Tả tuy ít khi có chiến sự, nhưng lại sống dựa vào nước. Nước, chính là sinh mệnh của Giang Tả.”
Ta thản nhiên nói:
“Một yến tiệc, lấy mạng hắn, đủ rồi.”
8
Áo cưới hoa lệ được trải ra trước mắt ta, hoa sen đôi thêu chỉ vàng trông sống động như thật.
Kể từ hôm đó, phủ họ Cố đèn đuốc sáng trưng, giăng đèn kết hoa rực rỡ. Khắp nơi đều biết Giang Tả Cố thị sắp có hỷ sự. Thiệp mời được gửi đi khắp thiên hạ, ngay cả Tạ Chiếu khi nhận được cũng đồng ý đến dự.
Với hắn, đây là thời cơ, với ta cũng vậy.