Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẸO MÚT VỊ VẢI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:45:01
Lượt xem: 164

1.

Ba mẹ tôi đi du lịch, để tôi ở nhà một mình. 

Tôi nằm ch. ế. t ở nhà vài ngày, buồn chán đến phát điên, tôi kiểm tra WeChat Moments phát hiện ra người bạn thân nhất của tôi Lâm Nhiễm về quê đã trở lại. 

Tôi trực tiếp gửi cho cậu ấy một tin nhắn: “Cậu đã về Bắc Kinh rồi à?”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ bên kia, tôi bàng hoàng ngồi dậy như sắp ch. ế. t. 

Tôi vội vàng bấm điện thoại: 

“Cậu nói với anh trai cậu một tiếng, tối nay đến nhà tớ ở cùng tớ!” 

Anh trai Lâm Nhiễm là Lâm Dã, lớn hơn chúng tôi hai tuổi, nhưng quản lý cô ấy còn hơn bố mẹ, không bao giờ để cô ấy qua đêm bên ngoài. 

Tôi vẫn còn nhớ cái đêm sau kỳ thi đại học, tôi đã bí mật đưa Lâm Nhiễm đến KTV hát suốt đêm, hát được giữa chừng thì anh trai cô ấy đã đến. 

Anh ta cao lớn, mạnh mẽ, cả người toát ra cái chất khủng bố. 

Anh nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp! 

Kể từ đó, tôi khá sợ anh trai cô ấy, những lúc bình thường tôi cũng sẽ không để Lâm Nhiễm tùy tiện ngủ ngoài. 

Nhưng tôi ở nhà một mình đã mười ngày rồi, đã chán đến phát điên. 

Trên khung chat, dòng chữ "đang gõ..." nhấp nháy liên tục. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Cuối cùng gửi cho tôi một câu. 

Lâm Nhiễm: “Đây không phải là... không thích hợp sao?” 

Tôi thở dài, nghiêm túc khuyên nhủ: “Tớ biết anh trai cậu khó đối phó, nhưng nếu cậu nói chuyện cẩn thận, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”

“Cũng muộn rồi, anh trai cậu sẽ không keo kiệt như vậy đâu." 

"Tôi ở nhà thực sự rất cô đơn và lạnh lẽo..." 

Tôi vừa đe doạ, vừa dụ dỗ thêm biểu hiện đáng thương của tôi, Lâm Nhiễm trở nên có chút buông lỏng. 

"Vậy để tớ đi nói chuyện với anh trai tớ nhé?" 

Tôi: "Đi, đi, đi!" 

Tôi đang nghịch điện thoại trong khi chờ đợi, khoảng hai mươi phút sau Lâm Nhiễm trả lời. 

Lâm Nhiễm: "Anh trai tớ đồng ý rồi." 

Phải mất hai mươi phút mới trả lời, xem ra thuyết phục được Lâm Dã không dễ dàng chút nào.

Tôi hưng phấn xoa xoa tay: “Khi nào thì đến nơi?” 

Lâm Nhiễm: “Khoảng nửa tiếng.” 

Một lát sau, cô ấy lại hỏi tôi: “Cậu vui vẻ như vậy à?” 

Tôi không chút do dự: “Đó là điều đương nhiên! Tớ rất cao hứng." 

Lâm Nhiễm: "...Bình thường tớ thực sự không nhìn ra được." 

Lâm Nhiễm thực sự nghi ngờ tình bạn cách mạng của tôi với cô ấy? 

Tôi đang định khiển trách thì thấy cô ấy nói điện thoại hết pin và cần phải sạc trước. 

Đặt điện thoại xuống, tôi đứng dậy dọn dẹp nhà cửa một cách nhanh chóng, đồng thời thay ga trải giường và vỏ chăn bông. 

Tối nay có thể ngủ cùng Lâm Nhiễm thơm tho mềm mại, hehehehe…

2.

"Ding dong - ding dong -" 

Tôi đang xem TV thì chuông cửa reo. 

Nghe thấy âm thanh này, tôi ném chiếc điều khiển trên tay xuống rồi chạy nhanh ra cửa. 

Gần như không chút do dự mở cửa: “Lâm Nhiễm, tớ nhớ cậu quá…” 

Giọng nói đột nhiên dừng lại. 

Nụ cười trên mặt đông cứng, thậm chí còn quên mất cách rút lại hàm răng đang nhe ra. 

Tôi nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối. 🗶

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi lông mày sắc bén, với chiều cao 1m86 khiến anh trông có vẻ áp bức.

Tôi vô thức lùi lại một bước và bối rối nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/keo-mut-vi-vai/chuong-1.html.]

"Lâm...Anh Lâm Dã?" 

Đầu óc tôi quay cuồng, tại sao anh ấy lại ở đây? 

Chẳng lẽ lúc này nên không yên tâm, phải đích thân phái Lâm Nhiễm tới đây sao? 

Tôi vô thức vươn đầu nhìn về phía sau anh, Lâm Nhiễm đâu? Giấu ở đâu rồi? Sao không  nhìn thấy người! 

Lâm Dạ cúi đầu nhìn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, chênh lệch chiều cao có chút lớn, bầu không khí tựa hồ rất xấu hổ. 

Tôi cười lạnh: "Anh Lâm Dã, sao anh lại tới đây?" 

Lâm Dã nhìn tôi mấy giây, dựa vào khung cửa nhướng mày: "Không phải em nói em cô đơn lạnh lẽo, nói với Lâm Nhiễm bảo tôi đến sao?" 

Tôi :... 

Lúc đó tôi cảm thấy như có một quả b.o.m hạt nhân nổ trong đầu. 

Bộ não bé nhỏ của tôi bị nổ tung thành từng mảnh, không thể suy nghĩ gì cả.

“Buzz buzz…” 

Điện thoại rung lên hai lần. 

Tôi đưa đôi tay run run mở khóa nó. 

Lâm Nhiễm: "Anh trai tớ chắc đến rồi phải không? Tần Hạ, cậu có thấy anh ấy không?" 

"Bang--"

Mặt tôi vô cảm mà đóng cửa lại, sau khi bình tĩnh được ba giây, tôi nghĩ mình đã biết chuyện gì đang xảy ra. 

Điều gì đang xảy ra trong đầu óc thông minh của Lâm Nhiễm? 

Tôi bảo cô ấy tới ở cùng, nhưng cô ấy hiểu gì? 

Tôi biết cô ấy có suy nghĩ sáng tạo, nhưng tôi không bao giờ ngờ cô ấy sẽ nhảy xuống Thái Bình Dương! 

Nhưng dù tôi có suy nghĩ kỹ đến đâu tôi không thể nghĩ được vì sao Lâm Dã lại đồng ý yêu cầu quá đáng như vậy? 

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. 

Tôi định giải thích rõ ràng cho Lâm Dã và tiễn vị Phật khổng lồ này đi. 

Nhưng tôi ngẩng đầu lên không thấy ai cả. 

Tôi cúi đầu xuống. 

Anh ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang cúi đầu làm gì. 

Tôi sửng sốt: “Sao thế?” 

Lâm Dã dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. 

Tôi:...Tại sao khuôn mặt đẹp trai của anh lại dính đầy máu? 

Lâm Dã bịt mũi, giọng khàn khàn nói: "Em đóng cửa có thể mạnh hơn một chút." 

Tôi nhanh chóng nhận ra điều gì đó, toàn thân cứng đờ. 

Chuyện này hình như là do tôi làm.

Tôi vội vàng quay người: “Anh Lâm Dã, anh vào rửa sạch đi.” 

“Thực xin lỗi, em vừa mới chợt nhớ ra nhà chưa dọn dẹp, lúc đóng cửa hơi vội vàng một chút.

3.

Lâm Dã đang rửa mặt trong phòng tắm, còn tôi thì ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Bị gián đoạn như vậy, tôi thậm chí còn quên cả bản thảo vừa đánh máy. 

Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm phát ra, một lúc sau mới dừng lại. 

Lâm Dã từ phòng tắm đi ra, tôi quay người nhìn sang, sau đó sửng sốt. 

Áo khoác của anh được quấn tùy ý quanh eo, chiếc tay áo ngắn màu trắng anh mặc sát người trở nên hơi trong suốt vì bị dính nước. 

Lâm Dạ có dáng người rất đẹp, anh ấy là kiểu người trông gầy khi mặc quần áo nhưng khi cởi quần áo thì cơ bắp rất rõ.

Tôi nhìn đường nét mơ hồ của cơ bắp dưới lớp quần áo, không khỏi nóng bừng. 

Được rồi, tôi thừa nhận điều đó, tôi đã bị cám dỗ. 

Chỉ trong vài giây, tôi đã quên mất mình nên nói gì nữa.

 

Loading...