Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẸO MÚT VỊ VẢI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:46:01
Lượt xem: 226

Lâm Nhiễm sợ hãi đưa tay đi lấy tiền. 

Tôi kéo cô ấy lại phía sau: “Cậu không được lấy, làm một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba!” 

“Bọn họ sẽ quấn lấy đòi cậu.” 

“Em đang nói cái gì vậy, con khốn này?” 

Hắn ta giơ tay định đánh tôi, tôi vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu. 

“A!” 

Một tiếng hét vang lên trước mặt, tôi không khỏi ngẩng đầu lên. Mái tóc vàng che phủ đầu hắn, nhảy nhót tại chỗ, dưới chân hắn có một hòn đá nhỏ lăn xuống. 

Lâm Nhiễm kinh ngạc nói: “Anh?” 

Theo ánh mắt của cô ấy, tôi nhìn thấy có người đang ngồi xổm trên tường. 

Anh ta ném những viên đá trong tay, nhìn những người đó. 

Anh ta nâng cằm, vẻ mặt thách thức nói: "Sao? Của em gái Lâm Dã tao mà bọn mày cũng dám cướp?" 

Sắc mặt của những người đó thay đổi, họ nhìn nhau một lúc rồi miễn cưỡng quay người rời đi. 

Tôi thầm mắng: "Thật xui xẻo! Sao lại gặp được anh ta!" 

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Dã. 

Anh ấy có bờ vai rộng, đôi chân dài và cái đầu gọn gàng. 

Da anh ấy rám nắng trông hơi đẹp trai. 

Lâm Dã huýt sáo, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Em đang nhìn gì vậy?" 

Tôi gần như hoảng sợ quay mặt đi. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Sau này, Lâm Nhiễm giải thích tôi mới biết, hóa ra anh ta chính là người anh trai “tốt ” mà Lâm Nhiễm đã nói... 

Chỉ là, chàng trai trẻ hào hoa vô tư ngày ấy sao lại biến thành một người bảo thủ? 

Tôi nghĩ đây là một câu hỏi đáng để suy ngẫm. 

Suy nghĩ của tôi dần dần quay trở lại, cơn buồn ngủ ập đến, tôi trở mình ôm lấy Lâm Nhiễm thơm tho mềm mại mà ngủ…

 

6.

 

Sáng sớm hôm sau nhà tôi đã biến mất. 

Tôi nghe nói tầng dưới trong quá trình cải tạo đã vô tình làm sập bức tường chịu lực, hiện tại tòa nhà của chúng tôi đã trở thành một tòa nhà nguy hiểm.

Khi người môi giới bất động sản đến trước cửa nhà, tôi và Lâm Nhiễm vừa tỉnh dậy, đầu rối như ổ gà, tỏ ra bối rối. 

Tôi đợi một lúc lâu mới mở miệng: “Vậy bây giờ không ai có thể ở trong nhà tôi à?” 

Đối phương ngượng ngùng gật đầu. 

Tôi hỏi lại: “Vậy anh thấy tôi ngủ ở đường nào thích hợp hơn?” 

Đối phương không nói nữa. Tôi gọi điện cho bố mẹ, rồi đi theo những người dân khác để làm thủ tục.

Lâm Nhiễm rất mệt mỏi sau khi chạy theo tôi cả ngày. 

Cho đến khi trời tối, tôi và cô ấy ăn một bát mì ở quán mì đối diện khu dân cư. 

Lâm Nhiễm ợ một cái, vỗ nhẹ vào bụng. 

"Đi thôi." 

Tôi sửng sốt: “cậu đi đâu vậy?" 

Lâm Nhiên kéo tôi lên, nói: "Đương nhiên là đến nhà tớ rồi. Nếu có việc gì thì đợi bố mẹ cậu về rồi nói.” 

Cô ấy kéo tôi ra ngoài. 

Tôi ngơ ngác nói: “Nhưng tớ không mang theo gì cả!” 

Lâm Nhiễm: “Tớ có mọi thứ ở đó!” 

Nửa tiếng sau, tôi đứng trước cửa nhà cô ấy.

Lâm Nhiễm kéo tôi vào trong, tôi nắm lấy khung cửa: “Chờ một chút!” 

Tôi nhìn cô ấy: “Anh trai cậu có ở nhà không?” 

Lâm Nhiễm vỗ nhẹ vào cánh tay tôi: “Đừng lo, anh ấy không có ở nhà.” 

Tôi không thường xuyên tới nhà Lâm Nhiễm. 

Một mặt tôi có chút sợ Lâm Dã, mặt khác nhà cô ấy có một chú chó corgi nhỏ. 

Tôi sinh ra đã bị dị ứng với lông chó. 

Lâm Nhiễm nhìn phòng của mình với lông chó bay khắp nơi, quay sang tôi cười khẩy. 

“Hạ Hạ, tối nay cậu qua phòng anh trai tớ ngủ một đêm đi?” 

Tôi nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Quên đi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/keo-mut-vi-vai/chuong-3.html.]

Lấy chăn từ tay cô, tôi đến phòng khách một mình: “Tớ ngủ trên sofa một đêm.” 

Lâm Nhiễm không khuyên được nên đành phải đồng ý. 

Sau khi tắm rửa một lát, tôi hài lòng nằm xuống ghế sofa. 

Hôm nay mệt quá, cơn buồn ngủ gần như lập tức quét qua tôi... 

Không biết qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi một chuyển động nhẹ ngoài cửa. 

Tôi lấy điện thoại ra xem đã là ba giờ sáng. 

“Cạch——” 

Trong không gian tĩnh mịch bao la, tiếng mở cửa đặc biệt rõ ràng. 

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất. 

Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, hồi hộp đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình. 

Một bóng người cao lớn mở cửa bước vào. 

Tôi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. 

Đó là Lâm Dã. 

Nhưng không phải anh ấy không về sao? 

Tôi vẫn bất động, tôi vẫn suy nghĩ không biết nên chào hỏi người ta như thế nào cho lễ phép nhất. 

Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy anh ấy không bật đèn mà đi thẳng đến ghế sofa. 

Tôi:...

Anh vứt ba lô bừa bãi lên ghế sofa, đẹp và chính xác trên bụng của tôi. 

Để không dọa Lâm Dã, tôi khó khăn lắm mới kìm được tiếng hét của mình. 

Tôi đang định nói, nhưng giây tiếp theo, Lâm Dã cởi áo khoác, ngã xuống bên cạnh tôi. 

Một cánh tay khỏe mạnh đặt lên eo tôi, ba giây sau, tiếng thở đều đều vang lên. 

Tôi: ... 

Này chắc mệt quá, ba giây đã ngủ rồi! 

Tôi không dám cử động, định đợi anh ngủ say rồi mới tìm cơ hội đứng dậy. 

Tư thế này quá xấu hổ.

Mười phút sau, tôi hít một hơi thật sâu cẩn thận nhấc cánh tay anh ra. 

Mức độ thận trọng không kém gì việc tháo dỡ một quả mìn! 

Tôi thầm niệm trong lòng: Ba! hai! một! 

Ngay khi tôi vừa dùng sức, chủ nhân của cánh tay đã di chuyển. 

Lâm Dã xoay người, vòng tay qua eo tôi ôm lấy tôi. 

Chỉ trong chốc lát, tôi đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh. 

Tôi:……

 

7.

Anh ôm tôi trong tay như ôm một con búp bê nhồi bông. 

Đầu óc tôi chấn động đến mức quên cả thở trong một lúc.

Thân nhiệt nóng nực của Lâm Dã bao trùm lấy tôi, tôi cảm thấy như pháo hoa nổ trong đầu. 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi cố gắng di chuyển. 

Nỗ lực này đã thất bại. 

Anh ôm tôi chặt quá! Không thể di chuyển chút nào! Tôi không thể làm gì được nên tôi đưa tay ra chọc vào vòng eo thon gọn của anh ấy. 

Nhẹ nhàng gọi: “Lâm Dã, tỉnh lại.” 

Anh vẫn bất động. 

Tôi dừng lại, chọc lần nữa: “Dậy đi.” 

Anh ấy vẫn chưa tỉnh. 

Tôi hơi lo lắng đưa tay ra định chọc anh lần nữa. 

Nhưng lần này, trước khi nó chạm vào thắt lưng của anh, cổ tay đã bị anh véo. 

Tôi kinh hãi nhìn lên, trong phòng khách tối tăm, Lâm Dã nửa nhắm nửa mở nhìn tôi, trong mắt hơi lóe lên. 

Chóp mũi tôi chạm vào cằm anh, bầu không khí dần trở nên khó chịu. 

Có lẽ ngay từ đầu đã không có gì đúng cả! 

Nhìn thấy anh tỉnh lại, tôi gần như lập tức thoát khỏi vòng tay anh.

 

Loading...