KẸO MÚT VỊ VẢI - Chương 6 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:48:14
Lượt xem: 280
Trạng thái này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi không muốn bị Lâm Dã ảnh hưởng nữa nên sẵn sàng chủ động.
Tôi đã gọi cho Lâm Dã.
Nhưng người trả lời điện thoại lại là Lâm Nhiễm.
Cô ấy có chút kinh ngạc: "Hạ Hạ? Tại sao cậu lại tìm anh trai tớ?"
Tôi sửng sốt: "Sao cậu lại nghe máy?"
Lâm Nhiễm giải thích: "Anh trai tớ lúc làm nhiệm vụ bị thương. Bây giờ tớ đang ở bệnh viện chăm sóc anh ấy ở đây."
"Anh ấy đang đi kiểm tra, không tiện nghe điện thoại."
"A lô, cậu có nghe không?"
"A lô?"
Tôi cầm điện thoại, nhưng không biết phải nói gì chỉ cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng.
Trong đầu chỉ vang vọng câu nói của Lâm Nhiễm: “Anh trai tớ bị thương.”
Tôi nghĩ có thể tôi bị bệnh.
Bệnh tương tư.
Nguyên nhân gây bệnh là do Lâm Dã.
13.
Tôi hỏi Lâm Nhiễm địa chỉ bệnh viện nơi Lâm Dã ở.
Tan làm, tôi vội chạy tới.
Nhưng khi tôi lo lắng lao tới cửa phòng bệnh, tôi mới nhận ra mình tới quá vội vàng.
Tôi thậm chí còn không mua được một giỏ trái cây, thế này là đi thăm bệnh sao?
Tôi có chút khó chịu đi quanh cửa cho đến khi giọng nói của Lâm Dã vang lên từ phía sau.
“Tần Hạ?”
Tôi dừng bước, không thể tin quay đầu lại.
Lâm Dã mặc áo bệnh viện, chống nạng đứng cách tôi không xa.
Trong mắt anh có sự ngạc nhiên, "Sao em lại ở đây?"
Anh ấy bước về phía tôi vài bước, tôi vô thức đưa tay ra giúp anh ấy.
Khi lòng bàn tay tôi chạm vào cánh tay anh ấy, tôi cảm thấy cơ thể anh ấy cứng đờ.
Sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi giải thích: “Em nghe Lâm Nhiễm nói anh bị thương.”
Lâm Dã cười: “Chỉ là gãy xương một chút thôi, không sao đâu.”
“Mấy ngày nữa anh có thể về nhà.”
Tôi đi vòng quanh nghi ngờ hỏi: "Lâm Nhiễm đâu?"
Lâm Dã: "Nó về nhà lấy đồ cho anh."
Anh ấy nằm trên giường bệnh, tôi kéo ghế ngồi cạnh anh ấy.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi gặp ánh mắt của anh, chúng tôi im lặng nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Là Lâm Dã lên tiếng trước: "Thật xin lỗi."
Tôi sửng sốt một chút: "Hả?"
Lâm Dã nhìn tôi: "Trước đó anh đã nói sẽ liên lạc với em, nhưng lại trì hoãn đến bây giờ."
“Thực sự xin lỗi vì để em chờ đến bây giờ."
Tôi mỉm cười chỉ vào chân anh: "Anh đây cũng không còn cách nào mà."
Lâm Dã thở dài nhẹ nhõm dựa vào giường, im lặng vài giây, anh đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cười:
“Tần Hạ, đêm đó anh thật sự không nói mớ trong lúc ngủ chứ?”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, giả vờ bình tĩnh: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lâm Dã nhìn qua, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
Anh ấy nói: "Có thể em không biết, phòng khách nhà anh có camera giám sát."
Tôi:...
Vậy là lời nói dối của tôi đã bị vạch trần?
Nhìn thấy tôi có chút xấu hổ, nụ cười trong mắt Lâm Dã càng đậm hơn.
Tôi không thể thấy anh ấy đắc ý như vậy nên tôi giả vờ bình tĩnh ngước mắt nhìn anh ấy.
“Vậy Lâm Dã, anh có thích em không?” Nụ cười của Lâm Dã hơi cứng lại.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, cười nói: “Bây giờ em cũng không gọi anh là anh trai.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
Lâm Dã quay đầu lại, lúng túng ho khan.
"Ừ, anh thích em.”
14.
Lâm Dã nói anh ấy thích tôi, anh ấy thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó anh đang ngồi xổm trên tường còn tôi đứng ở cuối ngõ.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy và anh ấy huýt sáo với tôi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Có đánh ch. ế. t tôi cũng nghĩ đó là anh đang cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.
Lâm Dã hơi ngẩng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ.
“Sau này thỉnh thoảng anh vẫn đi ngang qua lớp của em.”
“Thật ra anh chỉ muốn gặp em thôi.”
Anh hỏi tôi, “Em không để ý sao?”
Tôi khó hiểu: “Cái gì?”
Lâm Dã: “Kẹo mút anh cho em và Lâm Nhiễm luôn có vị vải.”
Lâm Nhiễm không thích vải thiều, chỉ có tôi mới thích.
Tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác.
Lâm Dã còn đang nói: “Anh cố tình ở lại quán Internet muộn để đợi em đến với anh.”
“Khi những chàng trai khác tỏ tình với em, anh vừa ghen tị lại hâm mộ nên cố tình phá hoại”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/keo-mut-vi-vai/chuong-6-het.html.]
Sau này anh nghe nói em thích kiểu người trưởng thành, ổn định, khiến mọi người cảm thấy an toàn, vì vậy anh đã trở thành lính cứu hỏa."
Lâm Dac liếc nhìn tôi nói thêm, "anh nói điều này không có ý gì khác."
"Em không cần phải cảm thấy gánh nặng gì.”
“Anh chỉ nghĩ rằng anh nên cho bản thân năm mười tám tuổi của mình một lời giải thích.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, không nói gì.
Tôi nghĩ, có nên cho bản thân mười tám tuổi của mình một lời giải thích không...
"Em..."
Tôi chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói lớn của Lâm Nhiễm.
"Anh ơi! Giấy tờ tùy thân của anh để ở đâu? Sao em không tìm thấy?"
Tôi kinh hãi nhìn Lâm Dã.
Ánh mắt chuyển động, anh lặng lẽ vén chăn lên.
Tôi lao vào trong tiềm thức.
Sau khi lao vào, tôi chợt nhận ra, mình đang trốn tránh điều gì?
Thật sự không cần thiết!
Nhưng Lâm Nhiễm đã đi vào.
Lúc này ra ngoài có vẻ còn kỳ lạ.
Tôi cuộn mình trong chăn của Lâm Dã, không gian chật hẹp, hai tay không nhịn được mà chạm vào cơ thể anh.
Lâm Dã đang nói chuyện với Lâm Nhiễm.
Ngụy trang kỹ đến mức không thể nhận ra điều kỳ lạ gì.
Họ nói chuyện không lâu.
Tôi nghe thấy giọng nói của Lâm Nhiễm: “Em đến chỗ bố mẹ tìm lại cho anh.”
Tiếng giày cao gót của cô ấy dần dần nhỏ đi.
Tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm, liền nghe giọng nói của cô ấy.
“Đúng rồi, anh à.”
“Mau để người dưới chăn của anh ra đi, kẻo ngạt đấy.”
“Còn nữa, hai người mau suy nghĩ lý do của mình đi, nên giải thích với em thế nào đây?”
Lâm Dã:... …
Lần này tiếng giày cao gót hoàn toàn biến mất.
Tôi cẩn thận chui ra khỏi chăn.
Khi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Dã.
Khoảng cách chúng tôi rất gần.
Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, quyến rũ.
Tôi cười : “Em hình như nghe được nhịp tim của anh.”
Lâm Dã ánh mắt hơi lóe lên, thanh âm có chút khàn khàn: “Em nghe lầm rồi.”
Tôi nhìn anh ấy không nói gì.
Vài giây sau, Lâm Dã nghiêng người về phía tôi.
Tiếp theo là một nụ hôn mãnh liệt.
Bàn tay nóng bỏng của anh vòng qua eo tôi, kéo tôi vào vòng tay anh…
15.
Trong quán cà phê.
Lâm Nhiễm quay đầu lại: "Hừ."
Tôi lắc lắc cánh tay cô ấy: "Nhiễm Nhiễm."
Lâm Nhiễm: "Hừm."
Tôi thở dài: "Chuyện này cậu phải nghe tớ giải thích."
Lâm Nhiễm tức giận nhìn tôi nói: "Cậu, một con bắp trắng, bị con lợn của anh trai tớ dụ khi nào vậy?"
Nói thật, hai người họ quả là anh em có tình cảm sâu sắc.
Dưới cái nhìn sắc bén của Lâm Nhiễm tôi giải thích mọi chuyện một cách chi tiết.
Nói đến cuối miệng Lâm Nhiễm có thể nhét một quả trứng vào.
"Cái gì? Lâm Dã sớm thích cậu sao?"
"Quỷ quyệt! Thật quỷ quyệt!"
"Giấu giếm nhiều năm như vậy, vừa ra tay chỉ một chiêu liền hạ câun."
Cô ấy lại nói: “A, bạn thân của tôi đã trở thành chị dâu của tôi rồi!”
“Tôi khổ sở quá!”
Tôi nghi hoặc: “Vì sao khổ sở?”
Về sau, cậu cùng ảnh cậu cãi nhau sẽ có người ở bên cạnh cậu vô điều kiện, cậu không thấy vui sao?”
Sau đó cô ấy kêu lên: "Cậu nói thật có lý!"
Sau đó, tôi hỏi Lâm Nhiễm một câu.
“Làm sao cậu phát hiện được giữa tớ và anh trai cậu có chuyện gì đó?”
Cho dù cô ấy biết có người đang trốn trên giường, cô ấy cũng không nên nghĩ tới tôi ngay lập tức.
Lâm Nhiễm chớp mắt nhìn tôi: “Bởi vì tên lưu trên điện thoại.”
Tôi: “Tên lưu trên điện thoại?”
“Đúng vậy!” Lâm Nhiễm chỉ vào điện thoại, “cậu gọi điện cho anh trai tớ, cậu có nhớ không?”
“Lúc đó tớ nhìn thấy tên cậu được anh trai lưu.”
Tôi tò mò: “Là cái gì?”
Lâm Nhiễm không khỏi nhếch lên khóe miệng.
Cô ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Kẹo mút vị vải”.
—Hoàn—