Khắc Chế "Nghệ Nhân Pha Trà" - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:55:44
Lượt xem: 106
Trong một nhiệm vụ nấu ăn ngoài trời ở trên núi, chương trình yêu cầu chúng tôi tự thu thập nguyên liệu để nấu ăn.
Tôi và Phó Ngôn thường xuyên cắm trại ngoài trời nên khả năng thực hành của chúng tôi rất tốt.
Khi thấy một cái hồ sau khu cắm trại, chúng tôi không nói nhiều liền xắn quần lên và lội xuống sông bắt cá.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bắt được vài con cá lớn.
Những người xem trên màn hình bắt đầu trầm trồ khen ngợi:
“Wow, chị Khả Thanh siêu vậy? Chỉ cần vớt một cái là có ngay cá lớn.”
“Tôi quyết định sẽ gọi họ là phu thê bắt cá!”
“Cá: Tôi thấy là sợ c.h.ế.t khiếp.”
…
Ngay khi tôi vừa đi bắt cá về, một nữ khách mời khác là Lăng Linh đến tìm tôi:
“Chị Khả, ở bên kia có gà rừng, chương trình nói có thể bắt được, nhưng… em hơi sợ.”
Nhìn thấy cô ấy lo lắng, tôi vỗ vai động viên:
“Đi thôi, dẫn tôi đi xem nào.”
Vậy là tôi lại bắt đầu nhiệm vụ phụ bắt gà rừng.
Những con gà này đã quen chạy nhảy nên phản ứng của chúng rất nhanh nhạy.
Tôi đuổi theo một con gà chạy vòng quanh hàng trăm mét mới có thể bắt được nó.
Trong khi tôi đang mải miết đuổi gà thì màn hình trong buổi phát sóng lại tràn ngập bình luận:
“Chị Khả bắt gà trông thật hài, không thể chịu nổi nữa, buồn cười c.h.ế.t mất thôi.”
“Chị Khả đúng là một nữ diễn hài thực thụ.”
“Gà: Đừng đến gần tôi nữa!”
Khi tôi và Lăng Linh cầm gà trên tay hí hửng đi về có thấy một cây ăn quả nằm ở ven đường.
Thấy Lăng Linh liếc nhìn quả trên cây vài lần.
Tôi cười hỏi cô ấy: “Muốn ăn không?”!
Lăng Linh gật đầu:
“Chúng ta đi mượn một cái gậy rồi hái vài quả xuống chị nhé.”
Tôi cởi áo khoác, xắn tay áo lên, đi về phía gốc cây:
“Không cần phiền phức thế đâu, để chị hái cho.”
Nói xong, tôi ôm lấy thân cây rồi trèo lên vài bước để với tới một cành cây, nhẹ nhàng lắc cành cây làm cho vài quả rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khac-che-nghe-nhan-pha-tra/10.html.]
Nhìn xuống, thấy Lăng Linh vẫn đứng ngẩn người đang ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi gọi lớn: “Đừng đứng đó nữa, nhặt quả đi.”
Lăng Linh lúc đó mới phản ứng lại, cúi xuống nhặt những quả rơi trên đất.
Lúc này, trên màn hình phát sóng lại xuất hiện hàng loạt bình luận:
“Trời ơi, chị Khả có phải là siêu nhân không!!!”
“Câu ‘Để chị hái cho’ của chị Khả giống lời bạn trai manly cực kỳ luôn ý.”
“Chị mạnh mẽ thế, sức mạnh thật tuyệt vời.”
…
12
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng chúng tôi cũng không phải lo bụng đói nữa rồi.
Tối đến, các khách mời cùng nhau ngồi trong lều ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên, một tiếng nói từ máy quay chen vào.
Anh ấy nói với Phó Ngôn:
“Phó ca, hôm nay chị Khả trèo lên cây cao ba mét để hái quả. Chúng tôi đều bị dọa c.h.ế.t khiếp.”
Tôi đang uống nước, nghe thấy vậy suýt thì phun ra: “Hả, còn đi mách lẻo à?”
Anh quay phim quay sang tôi với vẻ mặt đầy lý do:
“Sau vụ tai nạn leo núi lần trước, Phó ca đã đặc biệt dặn dò tôi không được để chị gặp nguy hiểm. Tôi phải báo cáo tình hình.”
Tôi ngượng ngùng nhìn Phó Ngôn, thấy anh ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc:
“Ba mét?”
Tôi giải thích với đầy sự không tự tin:
“Không, cao nhất cũng chỉ hai mét thôi…”
Phó Ngôn với giọng tức giận:
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Có bị thương không?”
Tôi vội lắc đầu: “Hoàn toàn không.”
Phó Ngôn lại không buông tha:
“Lần sau nếu em còn làm gì nguy hiểm, phạt em phải hát cho mọi người nghe.”
Cứu tôi với… tôi không biết hát, thế này chẳng phải là tự làm xấu mặt mình sao.
Tôi im lặng cúi đầu uống nước, không dám nói thêm một câu nào nữa.