Khách Cũ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:02:21
Lượt xem: 3,179
Ta biết nữ nhân đó là sủng phi của tổ phụ, đứa bé gái kia là con gái nàng ta sinh cho tổ phụ.
Mặc dù chúng ta đều sinh ra ở Tấn vương phủ, nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt.
Đằng sau tổ phụ còn có mấy thiếu niên, là các đường ca được tổ phụ mang đi ba năm trước.
Họ nhìn các thẩm nương bằng ánh mắt oán hận. Từng có lúc, họ cũng từng quấn quýt, vui đùa trong vòng tay những người mẹ này.
Nhưng giờ đây, họ cảm thấy mẹ mình đã làm mất mặt họ, chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tổ mẫu dẫn chúng ta đến chào tổ phụ. Tổ phụ đứng trên cao nhìn xuống tổ mẫu: "Nàng đến rồi."
Tổ mẫu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: "Thần thiếp đến rồi."
Tổ phụ nói: "Những đứa con trai nàng sinh ra vẫn hướng về nàng, thế nên nàng mới sống được đến ngày hôm nay."
Tổ mẫu cười khẽ: "Phải, đều là thần thiếp sinh ra những đứa con trai tốt."
Tổ phụ thở dài: "Minh Nguyệt, nàng còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hôm nay trẫm có thể thỏa mãn nàng."
Tổ mẫu không cầu xin để chúng ta được sống. Bà đưa ra ba yêu cầu: thứ nhất là để bà tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t thành chủ và con trai cả của ông ta; thứ hai là bà muốn ăn một bữa cơm với tổ phụ; thứ ba là đám nữ nhân chúng ta phải c.h.ế.t cùng một lúc, để có người bầu bạn trên đường xuống suối vàng.
Tổ phụ không đồng ý yêu cầu thứ nhất. Ông ta nói thành chủ đã đầu hàng, đồng ý dâng hết vàng bạc lương thực, chuyện cũ coi như bỏ qua. Hơn nữa, ông ta đã hạ thành, những ân khách từng bước vào sân của chúng ta đều đã chết, coi như là cho tổ mẫu và các nữ quyến một lời giải thích.
Sủng phi kia cũng ở bên cạnh khuyên: "Tỷ tỷ, chuyện đã qua rồi, cứ níu kéo mãi chỉ khiến bản thân đau khổ."
Tổ mẫu không tranh cãi nữa: "Cũng phải, níu kéo cũng chỉ tự làm khó mình, vậy đổi thành được xem pháo hoa một lần nữa. Thần thiếp nhớ lần đầu tiên gặp bệ hạ là dưới pháo hoa ở thành Thiên Đô.
'Đăng thụ thiên quang chiếu, hoa diễm thất chi khai.' Nếu có thể gặp lại cảnh tượng phồn hoa như vậy một lần nữa, thần thiếp c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Nghe tổ mẫu kể, tổ phụ cũng có chút ngẩn ngơ.
Có lẽ ông ta cũng nhớ lại thời niên thiếu, không được phụ hoàng sủng ái, không có tình huynh đệ.
Ông ta lớn lên trong cô độc, cứ ngỡ cả đời này sẽ như vậy.
Nào ngờ có một thiếu nữ thanh lệ như ánh trăng xông vào cuộc đời ông ta, nắm tay ông ta chen vào dòng người tấp nập.
Tổ phụ đồng ý: "Được, trẫm hứa với nàng."
Sủng phi lại sốt ruột: "Không được đâu bệ hạ, nàng ta nhất định đang câu giờ, bệ hạ còn phải xuống Nam hợp quân với cha huynh của thần thiếp, không thể trì hoãn." Tổ phụ nói chỉ một ngày thôi, không sao cả.
Chúng ta lại sống thêm một ngày. Ta và đường tỷ đứng trên đài cao nhìn thành Hàn Xuyên. Đường tỷ nhìn về phía nam. Ta hỏi tỷ ấy đang nhìn gì. Tỷ ấy đáp: "Nhìn con đường đã đi qua."
Đường tỷ là cháu gái đầu tiên của Tấn vương phủ, vừa sinh ra đã được phong làm Quận chúa, hưởng lộc tám trăm ấp.
Tỷ ấy được tổ mẫu đích thân dạy dỗ, đoan trang hiền thục, đọc nhiều thi thư.
Năm tám tuổi, tỷ ấy theo tổ mẫu đến thành Thiên Đô, Thiên tử rất hài lòng với tỷ ấy, có ý định gả tỷ ấy cho Hoàng trưởng tôn. Tương lai, tỷ ấy sẽ làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu...
Nhưng giờ đây, tỷ ấy lại bị mắc kẹt trong tòa thành toàn xác c.h.ế.t này, chờ đợi cái c.h.ế.t vào ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khach-cu/chuong-6.html.]
Dù chúng ta chẳng làm gì sai. Nhưng sống cùng người mẹ làm kỹ nữ, chúng ta cũng đã trở nên ô uế. Tổ phụ, các bá phụ và cả phụ thân ta đều là những người muốn giành thiên hạ, họ không thể cho phép vết nhơ như vậy tồn tại trên người mình.
"Đường tỷ, tỷ có sợ c.h.ế.t không?" Ta hỏi tỷ ấy. Thực ra ta rất sợ. Nhất là khi nhìn thấy tứ tỷ bị ngựa giẫm c.h.ế.t hôm đó, tỷ ấy như con cá mất nước, co giật liên hồi. Ta liều mạng cầu xin những người đi đường cứu tỷ ấy.
Kẻ đến người đi, không một ai dừng lại.
Đó là cơn ác mộng mà ta cả đời cũng không thể quên.
Đường tỷ gật đầu: "Ta sợ chết."
"Nhưng A Thi, sợ hãi cũng phải tiếp tục bước."
Phía sau vang lên tiếng cười đùa, là con gái của sủng thiếp tổ phụ đang nô đùa trong tuyết, bên cạnh nàng ta ngoài thị nữ còn có các đường huynh của ta.
Bọn họ cũng nhìn thấy ta và đường tỷ, nhưng lại tránh chúng ta như tránh ôn dịch.
Thậm chí, đệ đệ ruột của tỷ ấy còn ném một quả cầu tuyết vào người nàng.
Hắn căm hận nói: "Các ngươi khi đó sao không c.h.ế.t đi, tại sao còn để chúng ta bị thiên hạ cười nhạo?"
Đường tỷ hỏi ngược lại: "Bị cười nhạo là ngươi, tại sao ta phải chết?"
"Ngươi ngươi ngươi..." Đường huynh tức đến nỗi nói không nên lời.
Những đường huynh khác khuyên hắn đừng tức giận, nói đường tỷ là châu chấu mùa thu, không nhảy nhót được bao lâu nữa.
Bọn họ đắc ý bỏ đi.
Đường tỷ nhìn bóng lưng bọn họ: "Thiên hạ nếu rơi vào tay đám người vô tình vô nghĩa này, thật là thê lương biết bao."
Rồi tỷ ấy lại nhìn về phía Nam, trong mắt là vẻ kiên định.
Tuy tỷ ấy nói đang nhìn đường chúng ta đã đi, nhưng ta cảm thấy tỷ ấy như đang đợi ai đó.
Nhưng chúng ta đã không còn ai để đợi nữa rồi.
Tỷ ấy đang đợi ai vậy?