Khai Trúc Nữ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:39:17
Lượt xem: 636
Lý do thật sự mà anh ta muốn rời thôn, đó chính là anh ta đã làm nh/ục con gái của trưởng thôn.
Ông đã 60 tuổi, cũng chỉ có một mụn con gái, xem con mình như bảo bối vậy.
Nếu để ông ta biết được, con gái mình bị Hứa Phong dày vò.
Nhất định sẽ x/é x/ác Hứa Phong bằng Khai Trúc mất.
Tầm hai tiếng sau, Hứa Phong bỏ đồ nghề xuống, anh ta nhìn tôi nói: “Đào xong rồi, ch/ôn x/ác đi.”
12.
Ba tôi được chôn cách chị tôi tầm 20 mét.
Thật ra nếu như muốn an toàn, đáng lý x/ác của ba tôi phải chôn dưới gầm giường mới đúng.
Nhưng tôi đã hứa, sẽ chôn ba tôi ở kế bên mộ chị.
Đã hứa hẹn với người đã khuất, thì nhất định phải làm được.
Nếu không sẽ gặp báo ứng đấy.
Sau khi chôn xác xong, Hứa Phong sốt ruột hỏi tôi, tiếp theo phải làm gì để thoát khỏi thôn.
Tôi bảo anh ta đừng nôn nóng.
Ngay lập tức, đôi mắt anh ta trở nên đỏ ngầu: “Lâm Tiểu Nguyệt, mày có biết không? Khi tao uống rượu vào, tao rất to gan, cũng rất muốn gi*t người.”
Tôi có chút hoảng: “Đợi thêm 6 ngày nữa.”
“6 ngày sau là đầu thất của chị em.”
“Hôm đó, người trong thôn sẽ đ/ào x/ác của chị em lên thiêu, rồi đem xương cốt hóa tro bụi.
“Đến chừng đó, tất cả mọi người đều có mặt để xem, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó trốn thoát.”
(Nói một chút về cách xưng hô của Hứa Phong, lúc mày tao; lúc tôi em là mình đi theo ngữ cảnh để xưng hô nhé, không phải loạn xưng hô đâu nhen)
……
Sau khi ch/ôn x/ác, tôi lại lén lút lẻn vào nhà Tiểu Ni.
Tôi nói cho cô ấy biết, 6 ngày sau, chúng tôi sẽ rời khỏi thôn.
Tiểu Ni không kích động như tôi đã tưởng tượng.
Cô ấy do dự một chút rồi gật đầu: “Được, 6 ngày sau, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
……
Sáu ngày sau.
X/ác của chị tôi bị đào ra rồi.
Những cô gái ch*t vì Khai Trúc, oán khí sẽ rất nặng, hôm nay lại là đầu thất, oán khí càng nặng nề hơn.
Chị ấy nhất định sẽ mượn hồn nhập xác để gi*t người.
Nhưng trong thôn cũng có cách để đối phó.
Vào hôm đầu thất, khi mặt trời lên đỉnh đầu, bọn họ sẽ mời đạo sĩ chuyên phụ trách ma chay trong thôn để đ/ào x/ác, dán bùa, niệm chú, thi/êu x/ác.
Mà người trong thôn, nhất là đàn ông, đều phải qua đó để góp mặt trấn thủ.
Dương khí của đàn ông nặng nhất, có thể khiến cho oan hồn của chị không thoát đi đâu được.
Lúc này phía sau núi người đông như kiến.
Tôi chen chúc vào dòng người, nhìn x/ác chị tôi khóc lóc: “Chị ơi, chị của tôi huhu~”
X/ác của chị giờ đây đã bốc mùi hôi thối nồng nặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khai-truc-nu/chuong-9.html.]
Bộ dạng đó thật kinh tởm.
Cơn buồn nôn trong lòng tôi liền kéo đến.
Nhưng nhất định tôi phải lộ mặt, nếu không thì trưởng thôn sẽ nghi ngờ.
“Được rồi, đừng có ở đây làm phiền tới đạo trưởng.”
Nói rồi ông ta đưa chân đạp tôi sang một bên.
Tôi nằm sấp gào khóc inh ỏi.
Dưới tình huống khóc lóc trong sự đau đớn tột cùng, tôi thở hơi lên một cái rồi gục đầu ngất lịm đi.
Tiểu Ni đi cà nhắc tới đỡ tôi dậy, quay hướng đi về nhà.
Lúc này trong thôn không một bóng người, xung quanh đều là một màn tĩnh lặng.
Tôi mở mắt ra, lén nhìn về phía sau núi.
Rất tốt, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên người chị tôi.
Bây giờ, chính là cơ hội duy nhất để trốn thoát.
Tôi kéo theo Tiểu Ni chảy một mạch đến trường học.
Hứa Phong đã bị trưởng thôn cho người dùng dây thừng trói c.h.ặ.t t.a.y chân.
Tôi gỡ dây thừng cho anh ta một cách nhanh nhẹn: “Chạy đi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn đấy!”
Thật ra không cần tôi nói, Hứa Phong cũng tự biết chạy.
Thế nhưng, trước khi chạy, tôi kéo tay Hứa Phong lại, đưa một con d/ao cho anh ta.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hứa Phong khó hiểu hỏi: “Bây giờ trong thôn không có người, đưa d/ao cho tao làm gì?”
Tôi vờ như vì chạy quá mệt nên chỉ có thể thở dốc, chứ không có trả lời câu hỏi của anh ta.
……
Chúng tôi chạy một mạch ra hướng cổng thôn.
Hứa Phong là người chạy nhanh nhất trong nhóm.
Tiểu Ni vì đang mang thai, cứ chạy ba bước rồi đứng thở hổn hển.
Tôi nhịn không được gọi Hứa Phong lại: “Anh đợi đã, anh qua đỡ Tiểu Ni chút được không?”
Hứa Phong nhìn cũng không thèm nhìn tôi: “Đồ đê tiện, tao còn tưởng mày làm được chuyện lớn gì, không ngờ mày cũng chỉ có tác dụng cởi trói cho tao thôi.”
Thì ra, anh ta là chê tôi vô dụng đó à?
Tôi thở dài một cái, quay sang hỏi Tiểu Ni: “Ni Ni, đàn ông không đáng tin, cậu nói xem, bạn thân có đáng tin không?”
Sắc mặt của Tiểu Ni vốn đã trắng, giờ đây càng nhợt nhạt thêm mấy phần: “Đáng… đáng tin.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Thật không?”
Tiểu Ni đang định trả lời.
Đột nhiên, ngay đường lớn đầu thôn, có bốn người xuất hiện.
Người dẫn đầu chính là Lý Cường.
Trong tay họ ai cũng cầm một con d/ao: “Ôi! Thầy Hứa, anh vẫn còn muốn bỏ trốn sao?”
Anh ta quay đầu lại, căm hận gào thét vào mặt tôi: “Lâm Tiểu Nguyệt, con m* mày dám chơi tao sao?!”