KHẾ ƯỚC VỚI YÊU - Chương 13 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:09:06
Lượt xem: 99
34,
Linh Trạch phát hiện ra chuyện của tôi và Địch Thanh.
Anh ấy cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn bình tĩnh quá mức.
Linh Trạch vỗ vai Địch Thanh.
“Thằng nhóc này…”
Địch Thanh áy náy nhìn Linh Trạch.
“Sư phụ, con làm người thất vọng rồi, con không muốn quay về trời.”
“Con muốn giống ở nhân gian với Mịch Mịch.”
Linh Trạch mỉm cười nhẹ nhõm.
“Hiểu rồi, Địch Thanh, con buông bỏ th ù hận xuống, thầy yên tâm rồi.”
Địch Thanh đỏ mắt ôm chặt Linh Trạch.
“Được rồi được rồi, người phụ nữ của con còn đang nhìn đấy, bỏ ra được chưa?”
Linh Trạch đẩy Địch Thanh ra.
Anh ấy thu dọn đồ đạc trong hang, hôm nay anh ấy về nhà sống với tôi.
“Anh có lời gì muốn nói với tôi không?”
Linh Trạch cười nhẹ.
“Thiên thần có ba người vợ, hoa thần Di Tuyết là mẹ đẻ của Địch Thanh, cũng là sư phụ của tôi.”
“Thượng thần Di Tuyết là người xinh đẹp nhất trên đời, cũng là người tốt nhất. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng từ khi cô ấy kết hôn, chúng tôi không gặp lại nhau nữa.”
“Mãi cho đến khi cô ấy mang thai tôi mới gặp được cô ấy. Tôi nhìn ra cô ấy sống không tốt, nhưng cũng không có cách nào cứu được cô ấy. Bởi vì tôi chỉ có một mình, sau lưng còn phải lo cho toàn bộ hươu tộc. Cũng có thể đây chỉ là cái cớ cho sự nhu nhược của tôi.”
“Khi nhìn thấy thượng thần Di Tuyết, tôi cũng nhìn được số mệnh của đứa bé trong bụng cô ấy. Tôi từng cầu xin cô ấy đừng sinh đứa bé này, nhưng cô ấy vẫn sinh ra, vì đứa bé này là chỗ dựa duy nhất của cô ấy trên thiên giới.”
“Vậy tại sao anh không nói cho ngài ấy những điều này?”
Mặc dù trên mắt Linh Trạch buộc một dải lụa trắng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thống khổ trong đôi mắt ấy.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
“Đó là chỗ dựa duy nhất của cô ấy, tôi không nói nên lời, kể cả tôi nói, cô ấy cũng không nghe, tôi rất hiểu tính cách cô ấy.”
“Chuyện sau khi đứa bé được sinh ra tôi cũng nói với cô rồi, vận mệnh của Địch Thanh bất thường, người trên thiên giới rất e ngại nó, vì để bảo vệ Địch Thanh, tôi chỉ có thể cầu xin Thiên thần giam tôi và nó ở núi Bạch Lăng/”
“Vậy… Di Tuyết thượng thần đâu?”
“Cô ấy c h ế t dưới tay người mình yêu, Thiên thần tự tay kết thúc mạng sống của cô ấy.”
“Tôi và Địch Thanh sống cùng nhau, nó là một đứa trẻ đáng thương, nhưng rất hiểu chuyện, cũng rất giống thượng thần Di Tuyết.”
“Xin lỗi, Tang Mịch.”
Tôi không hiểu vì sao Linh Trạch lại xin lỗi tôi.
“Giấc mơ của mẹ cô là do tôi dùng linh lực tạo ra, bởi vì số phận của cô và Địch Thanh ràng buộc với nhau.”
“Cô nói cô không tò mò vận mệnh của mình, nhưng tôi vẫn luôn lợi dụng linh lực của mình để nhìn số mệnh của hai người, xin lỗi.”
“Nhưng tôi thật sự hi vọng hai người có thể sống tốt.
Sau khi Linh Trạch rời đi, Địch Thanh ôm sau lưng tôi.
“Nghe thấy hết rồi sao?”
“Không… không nghe thấy gì.”
“Vậy tại sao lại nghẹn ngào?”
“Hừ.”
“Địch Thanh, anh có h ận không?”
“Ừm…”
“Núi Bạch Lăng quá lạnh, anh không hiểu vì sao tất cả mọi người đều không thích anh, chỉ có một mình Linh Trạch quan tâm anh.”
“Nhưng Linh Trạch rất khó tính, từ nhỏ đến lớn không cho anh ôm một lần nào, vừa nãy là lần đầu tiên.”
“Tang Mịch, không có ai dạy anh cách yêu. Nhưng nhờ có em, anh mới có thứ tình cảm này, cho nên, em đừng rời xa anh được không?”
Tôi cúi đầu, cắn nát ngón tay Địch Thanh, nhỏ giọt m á u lên cổ tay mình.
Một sợi dây đỏ xuất hiện giữa hai chúng tôi.
“Em…”
Địch Thanh nhìn sợi dây đỏ, vui vẻ không nói nên lời.
“Đây là đáp án của em.”
“Địch Thanh, chúng ta mãi mãi ở bên nhau đi.”
35,
Sau này Linh Trạch len lén nói với tôi, thật ra cái đuôi của Địch Thanh có thể dài lại.
Nhưng nghe đến phương pháp, tôi rất đắn đo.
“Các người đã làm đến bước đó chưa?”
Linh Trạch ngồi xem TV ở nhà tôi, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV.
“Bước đó là bước nào…”
Không sai, tôi đang giả vờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khe-uoc-voi-yeu/chuong-13-het.html.]
“Hai người đã làm khế ước tơ hồng rồi, còn chưa chính thức abcxyz hả?”
Tôi quay đầu sang chỗ khác.
“Chưa có.”
Linh Trạch cười ha ha.
“Anh cười cái gì mà cười! Chúng ta cũng có khế ước, cũng có dây đỏ!”
“Trời đất chứng giám, chúng ta hoàn toàn trong sạch, đó là cô cầu xin tôi đó chứ…”
“Huống hồ…”
Linh Trạch nâng tay lên, lúc này tôi mới biết sợi dây đỏ giữa chúng tôi đã biến bất.
“Tại sao?”
“Tốt bụng nhắc nhở cô một chút, nếu như không chính thức làm đến bước cuối cùng, sợi dây đỏ sẽ từ từ biến mất nha ~”
“A… Vậy phải làm sao?”
Linh Trạch nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
“Lại tốt bụng nhắc nhở thêm một chút, hôm nay là trăng non.”
“Tôi dọn dẹp hang động giúp hai người rồi đó.”
Mặt tôi đỏ bừng, đuổi Linh Trạch ra ngoài.
Địch Thanh từ trong phòng đi ra, hít hà không khí.
“Linh Trạch vừa đến đây à?”
“Ừa, đến đây ngồi một chút.”
Địch Thanh có vẻ không vui.”
“Lão ấy tìm em làm gì? Khế ước giữa hai người chắc là kết thúc rồi chứ!”
“Ừm.”
“Tang Mịch, anh vẫn rất để ý, lão ấy ký khế ước với em trước anh…”
Tôi ngắt lời Địch Thanh.
“Địch Thanh… tối nay có muốn ra ngoài hẹn hò không?”
Mắt Địch Thanh híp lại.
“Tối nay sao?”
“Ừm.”
“Đi đâu?”
“Hang động của anh.”
Địch Thanh cười nhẹ.
“Ban đêm đến hang động của anh hẹn hò?”
Tôi vừa xấu hổ vừa bực bội.
“Không đi thì thôi.”
Địch Thanh lập tức dính lên người tôi.
“Đi, đi, anh muốn, người ta muốn mà ~”
Ban đêm, cả người Địch Thanh nóng hổi, h ành hạ tôi cả đêm.
Anh quấn đuôi lên chân tôi.
“Hôm nay em rất lạ.”
“Linh Trạch nói lung tung cái gì với em?”
Tôi sờ lên cái đuôi nóng bỏng, hơi bối rối.
“Đuôi, Linh Trạch nói cái đuôi của anh có thể dài ra.”
Địch Thanh sững sờ, cong môi cười, lúc sau càng cười to hơn.
“Đồ ngốc.”
“?”
“Cái đuôi của anh một tháng sau sẽ tự mọc ra, em bị Linh Trạch lừa rồi.”
“Cái gì cơ!?”
Tôi nhảy xuống muốn đi tìm Linh Trạch tính sổ.
Địch Thanh dùng đuôi kéo tôi trở về.
“Ngủ thêm chút đi mà.”
“Lát nữa anh cùng em đi tìm lão ấy tính sổ.”
Tôi nằm trong n.g.ự.c Địch Thanh, nghe nhịp tim của anh.
Giờ phút này, tôi xác định…
Chúng tôi yêu nhau.
(Xong)