KHI NÀO TRỜI SẼ MƯA? - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:11:56
Lượt xem: 2,709
Tôi cúi đầu ho vài tiếng, rồi nói:
"Chu Dạng, thật ra bảy năm là khoảng thời gian khá dài, bây giờ chẳng qua là vì sau khi gặp lại, anh không cam lòng thôi…"
"Không phải."
Chu Dạng bỗng nhiên cắt ngang lời tôi, giọng anh u uất:
"Không phải không cam lòng."
"Anh biết rõ cảm giác của mình."
"Sau khi em chuyển trường."
"Anh đã tìm em nhiều năm rồi."
"Ngày gặp lại em, em không biết rằng lúc anh đẩy cửa nhìn thấy em, anh vui đến nhường nào."
"Anh sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ."
"Anh chưa bao giờ muốn chia tay."
"Ngày đó là vậy, và bây giờ cũng vậy."
"Chuyện Bạch Chi cho vay tiền, anh không biết, và anh cũng sẽ không làm vậy…" Chu Dạng nói đến đây, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như thể bừng tỉnh, "Em đã đoán từ lâu rằng số tiền đó không phải anh cho đúng không?"
"Chuyện đó quan trọng sao?" Tôi hít một hơi gió lạnh, chậm rãi nói, "Chẳng phải anh cũng đã ngầm đoán ra chuyện chiếc vòng tay có vấn đề sao, nhưng anh vẫn theo bản năng nghĩ rằng Bạch Chi không nói dối."
"Nhưng Chu Dạng, còn em thì sao?"
Gương mặt Chu Dạng thoáng chốc mất hết huyết sắc.
Anh muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, cuối cùng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Có lẽ Chu Dạng cuối cùng cũng nhận ra, giữa tôi và anh, không phải chỉ cần giải thích rõ ràng là có thể xóa bỏ hận thù và hàn gắn lại mọi thứ.
Khi Chu Dạng mở lời lần nữa, giọng anh rất nhỏ: "Chuyện năm đó anh thực sự đã sai rồi…"
"Nhưng những năm qua anh thật sự đã thay đổi."
"Uyển Uyển," giọng anh nghẹn ngào, "…Đừng chia tay, được không?"
Có lẽ là gió quá lạnh.
Thổi khiến mắt tôi cay xè.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Ngẩng đầu nhìn Chu Dạng, tôi nhẹ nhàng hỏi anh, "Chu Dạng, có thể buông tha cho em không?"
"Những trò chơi của các anh, con nhà giàu tiểu thư công tử, em thật sự không thể tiếp tục được nữa."
"Em chỉ muốn sống yên ổn thôi."
Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn dần biến mất, hành lang trở nên tối tăm.
Chu Dạng đứng yên lặng ở đó, mắt đỏ hoe nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một tiếng "Được."
19
Sau ngày hôm đó, Chu Dạng dường như biến mất.
Bố tôi dần dần hồi phục, đã có thể tự đi lại chậm rãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-nao-troi-se-mua/chuong-10.html.]
Vào ngày Đông Chí, tôi được thăng chức và cùng bố ăn lẩu.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng yên bình và suôn sẻ.
Đêm giao thừa, Chu Dạng gửi cho tôi một tin nhắn.
"Có thể gặp mặt không?"
"Lần cuối thôi."
Giữa cơn bão tuyết, Chu Dạng đứng trong tuyết chờ tôi.
"Chúc mừng năm mới," giọng Chu Dạng nhẹ đến mức như hòa vào cùng tuyết, "Ước một điều đi."
Đêm giao thừa thời cấp ba, Chu Dạng cũng từng đến và bảo tôi ước một điều.
Anh nói rằng ước nguyện trong đêm giao thừa rất linh nghiệm.
Tôi nhắm mắt, ước rằng tôi và bố sẽ bình an và thuận lợi.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Chu Dạng đứng yên lặng nhìn tôi.
Ánh mắt trầm lặng của anh bị ánh sáng của pháo hoa từ bầu trời tô điểm.
"Quà năm mới," anh đưa cho tôi một chiếc hộp, trước khi tôi kịp từ chối, anh nói thêm, "Không phải thứ gì quý giá đâu, hãy nhận đi."
Tôi suy nghĩ một giây, rồi lắc đầu, "Thôi không cần đâu."
Ánh sáng trong mắt Chu Dạng dần tối lại.
Tôi thở ra một hơi nóng, thực sự không biết phải nói gì, "Lạnh quá rồi, chúng ta chào tạm biệt ở đây nhé."
Chu Dạng có lẽ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ lên vì lạnh của tôi, anh chỉ gật đầu.
"Về nhà nhanh đi."
Tôi quay lưng bước về.
Giữa gió tuyết, tôi dường như nghe thấy Chu Dạng phía sau nói khẽ thêm một lần nữa: "Chúc mừng năm mới."
Giống như bảy năm trước trong cơn mưa lớn.
Tôi không ngoảnh lại.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
20
Khi đưa bố đi tái khám ở bệnh viện, tôi gặp Bạch Chi.
Thời gian không gặp, cô ta dường như gầy đi nhiều.
Cổ chân và cánh tay đều quấn băng.
Cô ta dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nghẹn ngào.
"Vậy là Chu Dạng, ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể sao?"
Không biết bên kia nói gì, gương mặt Bạch Chi trắng bệch, cô ta đập mạnh điện thoại xuống đất.
Đám đông hỗn loạn, khi tôi đi nộp đơn và quay lại nhìn, Bạch Chi đã rời đi.
Khi về nhà, Tống Linh Linh dẫn theo Phí Nguyên đến nhà tôi với lý do mừng bố tôi đã khỏi bệnh.
Tôi lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy.
Giống như cách cô ấy từng nhận xét về chiếc nhẫn của Chu Dạng, nó lấp lánh và chói mắt.