Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHI NÀO TRỜI SẼ MƯA? - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:10:20
Lượt xem: 2,746

Tôi nếm thử một miếng, hiểu chuyện mà không lên tiếng.  

 

Bạn trai cô ấy tên là Phí Nguyên, nhỏ hơn cô một tuổi.  

 

Đây là lần thứ hai tôi gặp cậu ta.  

 

Cậu ta mang đến khá nhiều đồ, tôi lướt mắt qua, tất cả đều là những món tôi thích, bày đầy cả bàn.  

 

Thậm chí nhiều món, Tống Linh Linh còn không biết.  

 

Tôi nhìn ba lọ đào ngâm quen thuộc, không nói gì.  

 

Tống Linh Linh ăn xong rồi vội đi làm, không có ý định ở lại lâu.  

 

Khi họ chuẩn bị rời đi, tôi gọi Phí Nguyên lại.  

 

"À này, hai cậu quen biết rồi, tiện thể nhờ cậu đưa cái này cho anh ấy giúp tôi nhé."  

 

"Cái gì vậy? Trời ơi, đẹp thật, lấp lánh và đắt đỏ ghê."  

 

Tống Linh Linh khoa trương che miệng.  

 

Phí Nguyên nhìn chiếc nhẫn trong tay, sững lại một giây.  

 

Khi hiểu ra, cậu ta không phủ nhận, nhưng cũng không nhận lấy:  

 

"Tôi chỉ là người đưa đồ thôi, cái này cô nên trả lại trực tiếp cho anh ta."  

 

Tôi giả vờ không nghe thấy và đưa nó cho cậu ta.  

 

Cuối cùng, Phí Nguyên cũng nhận lấy.  

 

Khi họ rời đi, Tống Linh Linh vừa than phiền về cầu thang hỏng, vừa hỏi cậu ấy: "Sao lại phải chuyển cho ai thế?"  

 

"Nhưng mà cái nhẫn này đẹp thật đấy!"  

 

Tiếng nói dần nhỏ lại, tôi dựa vào cửa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó quay lại giường ngủ tiếp.  

 

Trong giấc mơ, bầu trời lúc nào cũng u ám.  

 

Tôi mặc đồng phục của Chu Dạng, nằm trên lưng anh, cảm thấy vô cùng yếu đuối.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Giọng nói của Chu Dạng trầm thấp, có chút bất lực, "Cậu nhất định phải ăn đào ngâm sao?"  

 

"Phải."  

 

"Mỗi lần bị sốt, bố tôi đều mua đào ngâm cho tôi ăn."  

 

Chu Dạng chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, nhưng cuối cùng anh vẫn xoa đầu tôi.  

 

"Vậy ngồi đây chờ tôi."  

 

"Ừ."  

 

Tôi ngồi yếu ớt trên đất, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng thấy Chu Dạng quay về khi mặt trời đã lặn.  

 

Anh mang theo mười hộp đào ngâm đặt trước mặt tôi, hỏi: "Cái này phải không?"  

 

Không chỉ có đào ngâm, mà còn có nhiều món ăn vặt đắt tiền mà tôi thậm chí không dám nhìn đến.  

 

Tôi sững sờ hai giây, "...Sao mà nhiều thế?"  

 

Chu Dạng điềm nhiên nhìn tôi, "Quá rẻ, tôi lấy mỗi loại một ít, cậu muốn ăn bây giờ không?"  

 

"... "  

 

"Chu Dạng."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-nao-troi-se-mua/chuong-7.html.]

 

"Ừ?"  

 

"Cậu ngốc thật."  

 

"Ừ, há miệng ra."  

 

Anh bỏ miếng đào ngâm mát lạnh vào miệng tôi, tôi nói: "Một hộp thôi, lần sau mua một hộp là được rồi."  

 

"Một hộp đủ cho cậu ăn à," Chu Dạng nhìn hộp đào gần hết, không thương tiếc cười nhạo tôi, "Phải ba hộp mới đủ."  

 

13

 

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối.  

 

Mấy ngày nay trời liên tục mưa.  

 

Những ký ức trong giấc mơ khiến tôi bực bội.  

 

Đã lâu rồi tôi không mơ thấy những chuyện trong quá khứ với Chu Dạng.  

 

Phòng khách không bật đèn, im lặng đến đáng sợ.  

 

Bố tôi vẫn chưa về.  

 

Không biết vì sao, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.  

 

Tôi ngửa đầu uống một ngụm nước nóng, cảm nhận sự ấm áp chảy xuống cổ họng.  

 

Nhưng cảm giác buồn bực lại càng rõ ràng hơn.  

 

Tôi mặc áo khoác, định ra ngoài để hít thở không khí trong lành, tiện thể đi tìm bố ở chợ đêm.  

 

Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, tôi đã nhìn thấy chiếc Bentley đỗ không xa.  

 

Trong khu chung cư tồi tàn thế này, rất hiếm khi có loại xe sang như vậy.  

 

Nhiều người đi ngang qua không khỏi ngoái đầu nhìn vài lần.  

 

Chủ xe dựa vào xe, đôi mắt thấm đẫm hơi ẩm của màn đêm, khi quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt ấy dần dần chồng lên hình ảnh của Chu Dạng trong ký ức.  

 

"Chiếc nhẫn đó là để lại cho em."  

 

Anh mở lời, giọng nói có chút nghẹn ngào, không biết đã đứng đó bao lâu trong đêm.  

 

"Gia đình đúng là đã bàn về việc liên hôn với nhà Bạch, nhưng anh không đồng ý."  

 

"Sau chuyện chiếc vòng tay, anh muốn nhanh chóng giải quyết, nhưng ngay tuần đó, gia đình lại xảy ra chuyện."  

 

"Anh bận đến mức rối bời, khi quay lại trường thì phát hiện em đã chuyển đi rồi."  

 

"Tang Uyển… anh chưa bao giờ muốn đùa giỡn với em."  

 

Tôi không nhìn anh, chỉ ngước mắt nhìn lên vầng trăng tròn lơ lửng trên bầu trời.  

 

Nhìn một lúc, tôi khẽ nói,  

 

"Nhưng lúc đó, anh cũng không tin em."  

 

"Anh đã nghi ngờ và chế giễu em như bao người khác."  

 

Hình dáng của Chu Dạng trong màn gió đêm trở nên mờ nhạt, sắc mặt anh tái nhợt, không cãi lại.  

 

"Thật ra Bạch Chi nói đúng, chúng ta vốn không cùng một thế giới."  

 

"Anh luôn cố chấp muốn nghe em nói chia tay…"  

 

"Có lạnh không?" Như dự đoán được điều tôi định nói tiếp theo, Chu Dạng ngắt lời tôi, trong mắt anh mang theo chút buồn bã cầu xin.  

Loading...