Khi Người Từng Được Giúp Đỡ Trở Thành Ác Nhân - 09.
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:10:13
Lượt xem: 686
Lý do rất đơn giản, bác sĩ riêng nắm giữ bằng chứng lớn nhất liên quan đến thân phận của hắn.
Đáng tiếc cuộc sống chưa bao giờ yên bình như vậy, chẳng mấy chốc mỏ than của ông Hoàng xảy ra tai nạn.
Vì các biện pháp an toàn không đạt yêu cầu, nhân viên khai thác phải làm việc quá giờ, dẫn đến sai sót trong vận hành, khiến hầm mỏ bị sập.
Ba mươi mạng người đều bị chôn vùi bên trong.
Giang Hà nhìn thấy cảnh sát xuất hiện bất ngờ, hoảng loạn không biết làm sao:
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ đến công ty, tôi còn không biết mỏ than ở đâu.”
“Không biết? Cậu có biết cậu là pháp nhân của công ty không? Xảy ra tai nạn an toàn, người đại diện pháp lý là người chịu trách nhiệm đầu tiên, cậu nghĩ một câu ‘không biết’ có thể trốn tránh được sao?”
Giang Hà sững người, nhớ lại ngày đầu tiên trở về bên ông Hoàng, đã ký một xấp tài liệu dày.
Các thuật ngữ chuyên ngành hắn hoàn toàn không hiểu, nghĩ rằng mình là con trai ruột của ông Hoàng, chắc chắn sẽ không bị hại, nên ký hết tất cả.
“Tôi không phải, tôi thực sự không phải.”
Giang Hà bật khóc thảm thiết, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi:
“Tôi chưa đủ tuổi thành niên, các người không thể bắt tôi.”
“Trên chứng minh nhân dân của cậu ghi rõ cậu đã đủ mười tám tuổi, chẳng lẽ chứng minh nhân dân là giả sao?”
Giang Hà nghẹn họng, cuối cùng Giang Mai xuất hiện, nói ra sự thật.
Nhưng giờ có nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa, pháp nhân vẫn là Giang Hà.
Bộ phận pháp lý của công ty đã xin được bảo lãnh tại ngoại, tạm thời đưa Giang Hà ra ngoài.
Nằm trên giường bệnh, ông Hoàng đã rất hiếm khi tỉnh táo, mỗi ngày đều phải dựa vào lượng lớn thuốc giảm đau để có thể nằm yên.
Tôi dẫn Giang Sơn đến thăm ông Hoàng và Giang Hà.
Giang Hà đã đánh mất vẻ ngạo mạn của mình, thậm chí vì những ngày tháng trụy lạc, dưới mắt hắn đã xuất hiện quầng thâm sâu đậm.
“Chị đến để cười nhạo tôi sao?”
Giang Hà uống rượu, nhìn Giang Sơn và bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-nguoi-tung-duoc-giup-do-tro-thanh-ac-nhan/09.html.]
Giang Sơn cau mày, không nói lời nào.
Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn bác sĩ riêng đang ngồi bên cạnh ông Hoàng:
“Ông Hoàng còn sống được bao lâu?”
“Cũng chỉ cầm cự được khoảng một tuần nữa thôi, ung thư đại tràng giai đoạn cuối, có thể ra đi trong giấc ngủ đã là phúc phần của ông ấy rồi.”
Nghe lời của bác sĩ riêng, ánh mắt của Giang Hà sáng lên.
Dù sao thì hắn cũng vì khối tài sản này mà bán rẻ thân thể của mình, thậm chí gánh luôn trách nhiệm hình sự.
Nhưng tôi lại dội cho hắn một gáo nước lạnh:
“Giang Hà, cậu có biết ông Hoàng còn có một đứa con trai không?”
Giang Hà ngập ngừng nhìn tôi:
“Chị đừng đùa nữa, nếu ông ta có con trai, tại sao lại phải bỏ tiền ra tìm con?”
“Bởi vì ông ấy cần một kẻ thế mạng.”
Giang Hà vẫn không tin, tôi trực tiếp đưa toàn bộ báo cáo tài chính, tình hình công ty và những vụ kiện liên quan ra, đặt trước mặt hắn.
Giang Hà hoàn toàn không hiểu gì cả, điều duy nhất hắn hiểu được là tất cả các vụ kiện đó, công ty của ông Hoàng đều thua kiện.
Tập tài liệu dày cộm, càng lật hắn càng lo lắng, cuối cùng ném mạnh xuống đất.
Hắn đưa hai tay bấu vào tóc, trợn mắt lên:
“Không thể nào! Không thể nào! Làm sao có thể không có tiền được?
“Ông ta sống trong căn nhà tốt như vậy, mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền như thế, xe đẹp như vậy, sao có thể không có tiền được! Chị nhất định đang lừa tôi vì muốn giúp Giang Sơn.”
Bác sĩ riêng nhìn vẻ điên cuồng của Giang Hà, cả người phấn khích, thậm chí không quan tâm đến sự hiện diện của tôi và Giang Sơn, liền ôm chầm lấy Giang Hà:
“Giang Hà, đừng sợ, còn có tôi đây, cậu muốn được vui vẻ không?”
Giang Hà nhìn bác sĩ riêng, nghe những lời dụ dỗ của ông ta, cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng hoàn toàn không thoát được.