Khi Tôi Rời Khỏi Thân X.á.c, Chồng Tôi Khóc Lóc Xin Tôi Đừng Đi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:09:08
Lượt xem: 127
4.
Tôi lại nói dối con gái một lần nữa.
Tôi bảo rằng ba của bé con bận việc đột xuất ở công ty và sẽ đến thăm con khi xong việc.
Thật ra, tôi cũng không biết Tống Viễn Tri có quay lại không.
Tôi ở cùng Ninh Ninh trong bệnh viện. Tình trạng hiện tại của con gái không ổn. Trước khi phẫu thuật, tôi sẽ không đưa con ra khỏi bệnh viện.
Ninh Ninh ngoan ngoãn xem phim hoạt hình. Vì bệnh tim mà sắc mặt bé con luôn nhợt nhạt, trông cực kỳ yếu.
Xem được mười phút, bé con mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi nắm tay con thật chặt, không rời nửa bước. Tôi sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, con gái sẽ bay đi mất.
Ninh Ninh đột ngột lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ ở cùng với ba, có phải không được vui không ạ?”
Giọng nói của con non nớt, nhưng ngữ điệu lại vô cùng trưởng thành.
Tôi mơ hồ trả lời: “Có Ninh Ninh ở bên, mẹ vui lắm…”
Ở đây có một rổ Pandas
Bé con mở mắt ra, giương đôi mắt to tròn như nho mọng nhìn tôi: “Mẹ vui vẻ không liên quan đến ba, mẹ ơi, nếu không có con, mẹ có thể rời xa ba và sống vui vẻ phải không ạ?”
Lòng tôi mềm nhũn, dịu dàng an ủi: “Mẹ có thể rời ba bất cứ lúc nào. Chỉ cần có Ninh Ninh là mẹ rất vui. Cho nên, con nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, có biết không?”
“Mẹ ơi, con làm được!” Bé con nghiêm túc và quyết tâm.
Chập tối, Tống Viễn Tri trở về.
Nhưng lần này, anh ta lại dẫn Hạ Linh Linh tới.
Tôi chặn hai người bọn họ ngoài phòng bệnh.
Tôi liếc nhìn Tống Viễn Tri: “Anh có thể vào. Cô ta thì không.”
Từ lần chạm mặt đó, tôi khẳng định Hạ Linh Linh chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Nếu để cô ta thực sự tiếp xúc với con gái, ai mà biết cô ta có thể làm ra loại chuyện đ i ê n r ồ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-toi-roi-khoi-than-xac-chong-toi-khoc-loc-xin-toi-dung-di/chuong-4.html.]
Tống Viễn Tri nhăn mày: “An Lan, anh đã nói rõ với cô ấy rồi. Nhưng cô ấy khăng khăng muốn tới đây xin lỗi em. Cô ấy không có ý xấu.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Linh Linh đã bắt lấy tay tôi, vẻ mặt thành khẩn và thiết tha: “Chị ơi, em thực sự tới đây xin lỗi. Do em khờ dại quá. Chị yên tâm. Sau này, em tuyệt đối không gây chuyện nữa, cũng sẽ không đe dọa đến vị trí của chị.”
Tôi nhìn bọn họ bằng cặp mắt lạnh lẽo, không hiểu sao đột nhiên thấy buồn nôn.
Cặp nam k h ố n n ạ n, nữ đ ê t i ệ n này vô l i ê m s ỉ tới mức đến đây khua chân múa tay trước mặt tôi. Chẳng lẽ muốn cả ba vui vẻ sống trọn đời hay sao?
Bẩn mắt tôi đã đành, nếu làm ô uế mắt con gái tôi thì sao?
Tôi bật ra một từ: “Cút.”
Hạ Linh Linh khẽ nhếch môi, lớn tiếng nói: “Em cút ngay đây. Về sau không xuất hiện trước mặt chị nữa. Chỉ cần chị không tức giận là được!”
Nhưng bàn tay cô ta lại khư khư giữ lấy tay tôi. Nhân lúc lại gần mà đắc ý thì thầm: “Tôi đang mang thai. Đợi con gái bệnh tật của chị c h ế t đi, tôi sẽ là bà Tống…”
Tôi mím chặt môi, cánh tay khẽ run lên, có thế nào cũng không tưởng nổi cô ta vậy mà mang thai.
Người đàn ông này tôi chẳng cần nữa. Nhưng cô ta dựa vào đâu mà n g u y ề n r ủ a con gái tôi!
Tay vừa được thả ra, tôi tức thì nắm lấy cơ hội, tát Hạ Linh Linh một cái thật mạnh.
“A!”
Cô ta ôm mặt ngã xuống đất, ngước mắt lên, nước mắt rưng rưng: “Đau quá…”
Tống Viễn Tri bước tới giữ tôi lại: “An Lan, em điên rồi sao?!”
Trong mắt tôi bừng bừng lửa giận, tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Tống Viễn Tri. Anh thật hèn!”
Mắt anh ta như lồi ra, hung dữ và đáng sợ, dáng vẻ tôi chưa từng thấy bao giờ.
Anh ta bất ngờ vung tay…
Bốp!
Trên mặt đau nhức, tôi bị đ á n h, mặt nghiêng sang một bên, đúng lúc trông thấy Ninh Ninh đang lần theo tiếng động mà đi ra cửa…