Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Sách - Chapter 7-8

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:14:35
Lượt xem: 711

7

Sớm biết chuyện này sẽ đến, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc chia tay ngay từ khi tôi và Kỷ Tư Đình còn ở bên nhau.

Nhưng điều tôi không ngờ tới lại là.

Tôi đã yêu rất nhiều lần và tôi tự coi mình là người phụ nữ mạnh mẽ, không bao giờ để cảm xúc chi phối.

Thế nhưng lúc này lại sinh ra một chút miễn cưỡng.

Buổi tối, Kỷ Tư Đình về nhà muộn như thường lệ.

Tin nhắn cuối cùng giữa tôi và anh ấy trên điện thoại di động là tin nhắn báo cáo mà anh chàng này đã gửi cho tôi.

"Vợ ơi, anh tăng ca, đừng đợi anh, em đi ngủ trước đi."

Tôi cười lạnh nhìn điện thoại của mình, sau đó mặc quần áo, trang điểm cẩn thận rồi đi ra ngoài.

Theo cốt truyện thì hôm nay là ngày tôi và Kỷ Tư Đình chia tay.

Trong nguyên tác, Kỷ Tư Đình hợp tác với một nhóm phú nhị đại có để tổ chức tiệc chào mừng Cổ Nguyệt trong một quán bar.

Mọi người đều biết rằng Kỷ Tư Đình đã yêu thầm Cổ Nguyệt trong nhiều năm.

Vì vậy, tại đây, mọi người đều cố gắng khuyến khích họ quay lại với nhau, dù cố ý hay vô ý.

Cổ Nguyệt ban đầu trở về nhà vì ghen tị khi nghe tin Kỷ Tư Đình có tôi.

Sau khi mọi người làm ồn ào lên như vậy, hai người vốn nửa vời đã nối lại mối quan hệ cũ.

Nếu đây là cái kết đã định thì ít nhất tôi còn có thể đàng hoàng rời đi.

Khi tôi đến cửa quán bar, Kỷ Tư Đình đang ngồi ở góc ghế sofa.

Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn vào điện thoại, trên môi nở nụ cười.

Cổ Nguyệt ngồi ở bên cạnh anh ấy, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng rụt rè.

Một nhóm người ồn ào.

"Có chơi có chịu, lần này Cổ mỹ nhân thua rồi, phải tìm người để hôn một cái mới được."

"Còn phải chọn sao, nhất định là Tư Đình rồi, Cổ đại tiểu thư chướng mắt người bình thường chúng ta.”

"Nhanh nhanh, đừng dong dài, có phải hai người chưa từng hôn nhau đâu!"

Sau đó, Cổ Nguyệt đỏ mặt và tiến lại gần Kỷ Tư Đình, cúi đầu hôn lên má anh.

Ngay lúc Kỷ Tư Đình sững sờ, cau mày định nói.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Tôi không biết liệu đó có phải là ảo giác của tôi không.

Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, tôi cảm thấy toàn bộ sự thù địch trong cơ thể Kỷ Tư Đình đã biến mất, trong mắt anh ấy hiện lên vẻ hoảng loạn không thể che giấu.

Thật sự lúc này tôi vẫn còn hơi tuyệt vọng.

Một người lạnh lùng và tiết chế như Kỷ Tư Đình, ở thời điểm bị bắt gặp ngoại tình, hóa ra cũng có biểu cảm như vậy.

So với những kẻ cặn bã mà trước đó tôi đá.

Dường như...không khác gì cả.

"Tăng ca?" Tôi nhìn quanh một vàng, "Chà, tăng ca quả thật rất khổ."

"Nhiên Nhiên, sao em lại tới đây?"

"Đến để chia tay anh.”

Nói xong tôi quay người định rời đi nhưng Kỷ Tư Đình đã nắm lấy tay tôi.

"Đừng chạm vào tôi!"

Tôi nhanh chóng lùi lại, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào má mình, "Trên nơi này của anh, có vết son môi."

"Thành thật mà nói, tôi nhìn… hơi ghê tởm."

Nói xong, không đợi Kỷ Tư Đình phản ứng, tôi bước nhanh ra khỏi quán bar.

Rõ ràng là không thương tâm.

Nhưng nước mắt vẫn không nhìn được chảy xuống.

Ngay khi chuẩn bị khịt mũi, một cô gái loạng choạng chạy ra khỏi quán bar trong cơn hoảng loạn đụng phải tôi.

"Tôi xin lỗi, rất xin lỗi..."

"Sơ Ức? Sao cậu lại ở đây!"

Nghe câu hỏi của tôi, bạn thân tôi ngước lên nhìn tôi.

Sau đó tôi nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt và không còn chút sức lực nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-sach/chapter-7-8.html.]

Trạng thái này rõ ràng là không đúng.

Chu Khai dù có “mạnh” đến đâu cũng sẽ không thể hóa thành một con hồ ly tinh hút nhân khí được chứ.

"Cậu làm sao vậy?"

Bạn thân tôi nhìn tôi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Nhiên Nhiên, bụng tớ đau quá.”

"Giống như bị sinh non vậy.”

8

Đứa bé không giữ được.

Nằm trên giường bệnh, sắc mặt Hạ Sơ Ức tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt vẫn đẫm nước.

Nhìn thế nào cũng trông thật đáng thương.

"Chu Khai đâu, tớ bảo Chu Khai tới..."

"Đừng, đừng gọi anh ấy!"

"Các cậu rốt cuộc làm sao vậy? Đó là con của Chu Khai, anh ta đánh cậu? Không đúng, như vậy thì anh ta quá có lỗi với cậu.”

"Không phải, anh ấy rất tốt."

Hạ Sơ Ức mím môi, hồi lâu sau mới nói: "Chỉ là chúng tớ không phù hợp thôi."

Bây giờ tôi mới biết được, hóa ra cốt truyện bên Chu Khai đã tiến triển đến giai đoạn gây dựng sự nghiệp.

Chu Khai thực ra là một đứa con ngoài giá thú không thể thấy ánh mặt trời.

Anh ta lớn lên cùng mẹ, bị hàng xóm và bạn cùng lớp chế giễu.

Sau khi mẹ qua đời, Chu Khai bắt đầu gặp khó khăn trong xã hội.

Quá trình trưởng thành của anh dưỡng nên tính cách có phần cố chấp.

Vì vậy, khi Kỷ Tư Đình tìm thấy anh ta, anh ta đã từ chối sử dụng dù chỉ là một xu của Kỷ gia.

"Chu Khai rất thiếu cảm giác an toàn, anh ấy luôn cảm thấy tớ sẽ rời xa anh ấy, nói cho hoa mỹ là không yên lòng nhưng trên thực tế ngày nào anh ấy cũng theo dõi lịch trình của tớ. Kể từ lần trước, sau khi anh ấy biết tớ với cậu cố tình diễn để làm anh ấy chia tay tớ, anh ấy theo dõi càng sát sao hơn…”

“Hơn nữa, cũng không biết có phải vì anh ấy quen với việc tự lập hay không, tớ không được phép can thiệp vào bất cứ việc gì anh ấy làm ở bên ngoài. Anh ấy cảm thấy phụ nữ của anh ấy chỉ cần chiều chuộng là được, không cần lo lắng nhiều như vậy. Đôi khi tớ cảm thấy mình giống như... một công cụ vậy, thậm chí còn không bằng một con búp bê."

"Tại sao lúc trước cậu không nói với tớ.?"

Hạ Sơ Ức lắc đầu. "Ban đầu anh ấy không như vậy. Cậu biết đấy, Chu Khai vui vẻ, đối xử với tớ rất tốt, tốt đến mức đôi khi khiến tớ cảm thấy có phải mình đang quá không biết tốt xấu hay không.”

"Tớ muốn hỏi cậu, nhưng thấy cậu với Kỷ Tư Đình ở chung cũng không tệ lắm. Tớ không muốn làm hỏng tâm trạng của cậu nên chỉ nghĩ đợi thêm một chút.”

"Sau đó tớ mới biết mình mang thai, liền nghĩ thôi quên nó đi, dù sao thì anh chàng này cũng không có khuyết điểm gì lớn, nghĩ quá lên làm gì.”

"Nhưng hôm qua tớ phát hiện ra anh ấy đã lén thay tớ bỏ việc."

Công việc hiện tại của Hạ Sơ Ức là do cô ấy tự mình tìm sau khi xuyên sách.

Thiết kế nghệ thuật, tôi biết cô ấy luôn thích nó.

"Tại sao?"

"Anh ấy bắt đầu kinh doanh ô tô với sự hợp tác của bạn bè và kiếm được một số tiền lớn. Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy sẽ đưa toàn bộ số tiền đó cho tớ và tớ chỉ cần ở nhà sinh cho anh ấy vài đứa nhóc là được. Tớ không đồng ý, anh ấy trực tiếp lén tớ bỏ việc…”

Hạ Sở Ức tức giận đến thẳng quán bar tìm Chu Khai đang ra ngoài xã giao.

Hai người không có tiếng nói chung nên xảy ra cảnh tượng trước cửa quán bar.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Sơ Ức.

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Cậu... vẫn thích anh ta à?"

Tôi biết Hạ Sơ Ức thích Chu Khai.

Giống như tôi.

Ai lại thực sự ghét một "anh hùng" đã từng tự cứu mình chứ?

"Thích, liệu có thể sống cả đời không?"

"Thích, liệu có đáng bằng tất cả những tổn hại mà anh ấy đã gây ra cho tớ không?"

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Chỉ vì tớ thích, tớ có thể cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào anh ấy không có nghĩa là mất đi quyền theo đuổi ước mơ của mình.”

“Nhiên Nhiên, tớ không muốn dính líu đến cuốn tiểu thuyết c.h.ế.t tiệt này nữa, tớ muốn rời đi.”

“Cậu...đi cùng tớ không?”

Tôi lau má cô ấy bằng một tay.

"Đi chứ, tất nhiên rồi."

"Chúng ta đã đến cùng nhau, cậu đi đâu, tớ liền đi đó.”

Loading...