Khiêu Vũ Cùng Sói - Chương 13, 14, ngoại truyện: Có thể cùng nhau ba kiếp không?
Cập nhật lúc: 2024-06-25 01:02:20
Lượt xem: 7,742
13.
Tây Thương là một công ty đến từ Bắc Kinh. Rõ ràng Bắc Kinh có một thị trường rộng lớn hơn, vậy tại sao lại đến thành phố F - một thành phố hạng hai - để quảng bá sản phẩm?
Câu trả lời là hiển nhiên.
Trước đây, Tây Thương thực sự là một công ty đứng đắn, nhưng chủ của Tây Thương khi về già lại mê mẩn những thứ không nên dính vào.
Điều "vô nhân đạo" là ông ta còn truyền bá thứ này trong công ty, nói rằng nó có thể giảm bớt căng thẳng trong công việc.
Đốt tiền, đốt lý trí, sự độc hại này như ngọn lửa dữ dội, trong nháy mắt đã thiêu rụi công ty thành tro tàn, phá hủy toàn bộ tâm huyết của mọi người.
Lão già không biết hối cải, sản xuất hàng giả với chi phí thấp để làm thực phẩm chức năng.
Chạy xa đến nơi này, chỉ là để kiếm một khoản lớn một lần nữa.
Còn việc tại sao một công ty lớn như Tengyao lại không nhận ra vấn đề của Tây Thương.
Đó là vì dự án này vốn dĩ là do Lộ Phong chủ động mời gọi với ác ý muốn trả thù Cố Cảnh Thành.
Lộ Phong nói những điều tốt đẹp mà không ai nghi ngờ gì, hơn nữa lúc đầu cô ta còn làm bộ làm tịch để đấu với Cố Cảnh Thành.
Cố Cảnh Thành khao khát muốn leo lên vị trí cao hơn, bị lợi ích làm cho mờ mắt, anh ta lừa gạt Trịnh Tâm rằng chỉ cần cô ta giải quyết được lão già Tây Thương thì sẽ hứa hẹn cho cô ta một đám cưới.
Dù cho cách làm không hề quang minh chính đại.
Khát khao trở thành phu nhân nhà hào môn đã khiến Trịnh Tâm sẵn sàng hy sinh thân xác mình.
14.
Cảnh sát đã đến công ty và bắt Cố Cảnh Thành, người chịu trách nhiệm chính trên hợp đồng.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh, khó tin của Cố Cảnh Thành, người luôn bình tĩnh và chắc chắn trong mọi chuyện, giờ phút này lại thảm bại như một con heo rừng bị thươ/ng.
Khi bị cảnh sát cưỡng chế mang đi, anh ta đã tiểu tiện không kiểm soát, chất lỏng vàng sẫm chảy đến dưới xe cảnh sát.
Anh ta lẩm bẩm trong miệng:
"Tôi là Tổng giám đốc của Đằng Diệu, tôi sẽ gửi thông báo luật sư cho các người."
Qua việc này, cảnh sát điều tra kỹ lưỡng và phát hiện ra anh ta không chỉ trốn thuế mà còn có hành vi phạm tội kinh tế.
Cố Cảnh Thành có lẽ sẽ phải ngồi t/ù suốt đời.
Vì việc quảng bá sản phẩm đen, công ty bị mọi người chỉ trích.
Cổ phiếu rơi xuống đáy, các đối tác lần lượt hủy hợp đồng.
Một số dự án do chậm tiến độ, không kịp lên mạng, đối tác đòi bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Ngày công ty tuyên bố phá sản, Lộ Phong tinh thần rối loạn chạy lên tầng thượng của công ty.
Một bước nhảy xuống, kết thúc cuộc đời cô ở tuổi bốn mươi lăm.
Đáng thương lại đáng tiếc.
Còn về Trịnh Tâm, tình hình của cô ta cũng không mấy lạc quan.
Lão già kia sử dụng thứ đó, lại thường xuất hiện ở những chỗ phong hoa tuyết nguyệt.
Trên người có bệnh tật không ít thì nhiều.
Nghe nói đêm đó, lão già chơi rất tàn bạo, bịt mắt cô ta lại, còn tắt đèn.
Trịnh Tâm không rõ thực hư thế nào, mơ hồ bị người khác lừa gạt.
Bây giờ cô ta bị bệ/nh không sạch sẽ, nằm trên giường b.ệnh, cũng không biết có chữa trị được hay không.
Tôi còn nghe nói, tỷ phú Châu Lão đã chi rất nhiều tiền mời các bác sĩ nổi tiếng nước ngoài để cứu chữa cho những người cao tuổi bị ảnh hưởng bởi sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Tôi đứng bên đường, ngẩng đầu nhìn màn hình tin tức đang chạy.
Cảm thán không ngừng cho cuộc đấu tranh về nhân tính này.
Kỳ Chu Lễ nắm tay tôi, đong đưa:
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ, rốt cuộc anh họ Kỳ hay họ Châu?"
Tôi quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, mặc bộ vest đắt tiền, làm nổi bật khí chất thanh cao, quý phái của anh.
Những cô gái đi đường không thể rời mắt khỏi anh.
"Kỳ là họ mẹ anh."
"Vậy à."
"Không vui sao?"
Kỳ Chu Lễ cúi xuống, dựa gần tôi:
"Không, anh cảm thấy hình như anh đã quên rất nhiều chuyện."
"Ví dụ như..."
Lời nói đột ngột dừng lại.
Một chiếc xe mất kiểm soát lao thẳng vào đường giao thông.
Tôi mở to mắt, gần như phản xạ đẩy Kỳ Chu Lễ ra.
Khi tôi bị đ.â.m đến mức cả người nẩy lên không trung, xương vỡ ra, tôi cuối cùng cũng nhớ lại.
"Ví dụ như, Kỳ Chu Lễ, tôi còn nợ anh một mạng."
Làm sai, cuối cùng vẫn phải nhận hình phạt.
(Hoàn chính văn).
Ngoại truyện: Kỳ Chu Lễ.
Trần Yên không bao giờ biết, vào ngày lễ tốt nghiệp đó.
Tôi ngồi trong taxi, hút một bao thu/ốc.
Tôi không hiểu tại sao tôi đã c.h.ế.t rồi, lại phải sống lại.
Sống lại thì thôi đi, ít nhất cũng nên xóa đi ký ức kiếp trước chứ.
Nhưng không hề.
Biết cô ấy chỉ là đang lợi dụng tôi, bóc lột tôi.
Dẫm lên tôi để nhảy lên cao.
Tôi căm ghét cô ấy.
Nhưng khi tôi thấy cô ấy gặp nguy hiểm. Cơ thể tôi không kiểm soát được, không do dự lao lên.
Ngay cả khi mất đi tính mạng, tôi cũng tỏ tình với người phụ nữ độc ác này, còn bảo cô ấy sống thật tốt.
Tôi nghĩ kiếp này tôi không muốn yêu đương nữa, thực sự rất đau khổ.
Nhưng mọi chuyện sau đó lại vượt xa dự đoán của tôi.
Ban đầu tôi định chia tay với cô ấy, nhưng cô ấy lại ôm chầm lấy tôi nói rằng nhớ tôi.
Đôi mắt to long lanh, đuôi mắt đỏ lên, khuôn mặt đầy tình yêu.
Lá chắn mà tôi dựng lên bị phá vỡ ngay lập tức.
Cô ấy rất giỏi ngụy trang, là một diễn viên xuất sắc.
Tôi tự nhủ không được để cô ấy lừa lần nữa.
Tôi nói chuyện với cô ấy bằng giọng lạnh lùng.
Cô ấy bị ngã khi chạy, tôi kiềm chế không xót xa.
Cô ấy ngồi bên đường nôn mửa, tôi cũng chỉ đứng một bên như người xa lạ, giả vờ thờ ơ.
Nhưng cô ấy nói yêu tôi, nói cả đời sẽ không rời xa tôi, còn ôm tôi, dịu dàng dỗ dành tôi.
Mùi hương trên người cô ấy rất dễ chịu, tôi bị lời nói của cô ấy làm cho bật khóc.
Tôi không có chí khí, tôi tham luyến sự hoàn hảo của cô ấy.
Tôi nghĩ, sẽ tin cô ấy một lần nữa.
Sau đó lại phát hiện ra cô ấy thay đổi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khieu-vu-cung-soi/chuong-13-14-ngoai-truyen-co-the-cung-nhau-ba-kiep-khong.html.]
Cô ấy dựa vào thực lực để có được công việc ở Đằng Diệu.
Mối quan hệ với Cố Cảnh Thành như hai con ch.ó dữ cắn nhau bên đường.
Ở nhà.
Dù công việc bận rộn, nhưng chỉ cần về đến nhà, cô ấy liền gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì tối nay, cô ấy sẽ nấu.
Ăn cơm cô ấy nấu, là điều kiếp trước tôi không dám nghĩ tới.
Cô ấy nấu ăn rất ngon, ba mặn một canh, dinh dưỡng cân bằng.
Ăn xong, cô ấy còn chủ động rửa bát.
Hơn nữa...
Cô ấy chủ động quan tâm tôi có mệt mỏi không, dựa vào lòng tôi, chọc vào n.g.ự.c tôi:
"Anh đừng làm việc quá sức, để em nuôi anh được không?"
Cô ấy như biến thành một người khác, nhưng buổi tối vẫn quen ôm đồ vật để ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ, khiến tôi tin chắc cô ấy là Trần Yên.
Một suy nghĩ lóe lên, cô ấy cũng biết mình được sống lại sao?
Nhưng tại sao cô ấy không nói với tôi?
Có phải sợ làm tôi sợ không?
Sợ bị người ta hiểu lầm là bị tâm thần?
Tôi quyết định tiếp tục quan sát.
Cho đến ngày đó, tôi theo bố đi đàm phán công việc, tình cờ gặp cô ấy.
Tôi nói tôi là tài xế của bố, cô ấy tin.
Vì kiếp trước tôi là một cô nhi, trình độ học vấn trung học, đến chec vẫn là tài xế taxi.
Có lẽ trời cao ban ơn. Kiếp trước sống khổ sở, kiếp này trời bù đắp lại.
Ngày sống lại.
Một đoạn ký ức mới tràn vào đầu tôi, như thác nước bao phủ cuộc đời nghèo khó của tôi.
Tôi là con út của tỷ phú Châu Lão, tên Kỳ Chu Lễ.
Tôi thừa hưởng trí tuệ thông minh của cha, mười sáu tuổi đã theo cha kinh doanh.
Năm hai mươi tuổi, tôi cảm thấy cuộc sống nhàm chán, muốn khám phá thế giới ngoài tầm với của mình.
Tôi muốn hiểu sự đa dạng của thế gian, tôi muốn trải nghiệm nỗi khổ của nhân thế.
Vì vậy, tôi làm tài xế taxi.
Một chiếc xe nhỏ màu xanh lá, bất kể nắng mưa, chạy khắp các ngóc ngách của thành phố F.
Gặp gỡ đủ loại người, chứa đựng đủ loại ấm áp kỳ lạ.
Người già tàn tật, trẻ em mất trí, mẹ đơn thân.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Họ sẽ hỏi tôi:
"Anh tài, tính tiền theo đồng hồ có đắt không? Đi mười cây số có mười đồng không?"
Tôi gõ tay lên vô lăng, cười cười nhìn họ qua gương chiếu hậu:
"Vừa đúng mười đồng."
Gặp Trần Yên, và những cảnh tượng kiếp trước.
Là ngày cô ấy dự thi đại học.
Thời gian không đủ, nhưng cô ấy ngồi trên ghế phụ, bình tĩnh như núi.
Tôi còn sốt ruột hơn cô ấy.
"Kỳ thi đại học là bước ngoặt quan trọng đầu tiên của cuộc đời em, sao em có thể ngủ quên được, có thể nào có trách nhiệm với cuộc đời mình chút không?"
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt trắng như tuyết, cơ thể gầy yếu.
Giọng nói yếu ớt, run rẩy.
"Anh tài, hôm qua bố mẹ em bị tai nạn xe không qua khỏi, em ở bệnh viện trông họ cả đêm."
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu được cô ấy đã thu hút tôi ở điểm nào.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là sự cảm thông cùng thương xót mà thôi.
Bố mẹ bảo vệ tôi rất tốt, ngoài những người thân cận, rất ít người biết thân phận thực sự của tôi.
Tôi nói với cô ấy, tôi là một người lái taxi bình thường, vì đã trải qua khó khăn khi không có học vấn nên tôi muốn hỗ trợ cô ấy đi học.
Cô ấy rất thông minh, là học sinh xuất sắc về khoa học tự nhiên, đã đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Nếu không phải buổi tối trước ngày thi đại học bị ảnh hưởng, tôi nghĩ cô ấy sẽ đạt được kết quả cao hơn.
Mùa hè đó, chúng tôi thường xuyên qua lại.
Cùng ăn uống, cùng đi dạo phố, cùng ngắm bình minh.
Nhiều lúc suy nghĩ của chúng tôi rất đồng điệu.
Khi cô ấy đưa ra quan điểm của mình, tôi có thể nhanh chóng tiếp lời.
Cô ấy rất ngạc nhiên, khi mở miệng lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu:
"Anh nói thật đi, anh thật sự chưa từng học đại học sao?"
Tôi cài hoa bông trứng vào tóc cô ấy, cười nhẹ:
"Thật sự chưa từng học đại học."
Trước đây tôi che giấu thân phận thực sự của mình là vì không muốn người khác tiếp cận tôi.
Nhưng bây giờ, tôi lại nói dối vì sợ cô ấy rời xa tôi.
Có lần tôi lái xe đưa cô ấy ra biển, lúc chờ đèn giao thông, một chiếc Panamera dừng lại bên cạnh chúng tôi.
Cô ấy nhìn sang, ngắm rất lâu, tôi trêu đùa:
"Có phải em muốn có một chiếc không?"
Trong gara nhà tôi có đủ loại xe, nếu cô ấy thích, tôi có thể tặng cô ấy.
Nhưng cô ấy lại rời mắt, lắc đầu:
"Em không thích, em cảm thấy mình không bao giờ có thể chung sống với những người thuộc tầng lớp thượng lưu đó, khoảng cách về trải nghiệm quá lớn."
Trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi vô tận dâng lên trong lòng tôi.
Sau này, cô ấy - bông hoa nhài trắng muốt - đã rơi vào hũ nhuộm đầy màu sắc, trở thành người mà chính cô ấy từng ghét bỏ nhất.
Hai loại ký ức khác nhau không thể đồng thời tồn tại trong một kiếp.
Trong chiếc đồng hồ chảy êm đềm của thời gian, trong tâm trí tôi chỉ còn lại ký ức của kiếp này.
Tôi không nhớ chuyện kiếp trước, mơ hồ như đang mơ một giấc mơ.
Trần Yên và tôi chia tay, và tôi lại vì cô ấy mà chec một cách bất ngờ.
Giấc mơ này, tôi chỉ nghĩ là mơ.
Khi hiện thực và giấc mơ đan xen, đảo lộn, cô ấy đẩy tôi ra, vì tôi mà mất mạng.
Tôi chợt tỉnh dậy.
Hóa ra, chúng tôi đã ở bên nhau qua hai kiếp.
Vậy liệu tôi có thể mong đợi, chúng tôi sẽ có kiếp thứ ba không.
Không còn nhiều ân oán, chỉ là một đôi vợ chồng bình thường yêu thương nhau.
Bàn chuyện trà, gạo, dầu, muối, dặn dò chuyện ăn ở, đi lại.
Mong rằng kiếp sau, tôi và em sẽ sống mạnh khỏe, không bệnh tật, không tai họa.
- The End -