Khổ Qua Nhân Thịt - 19
Cập nhật lúc: 2024-07-30 17:17:15
Lượt xem: 121
Vợ chồng chú Ba đúng là nói miệng chứ tới lúc nghe kêu cứu thì hai ông bà lại là những ngươi lúi húi chạy ra xem giữa đêm. Nhà người kêu cứu là nhà vợ chồng chú Khiêm, cách nhà vợ chồng chú Ba một cánh đồng nên có thể nhận biết được. Nhưng hai người dù nôn nóng lại tần ngần không dám vào nhờ thầy Bân, mãi một lúc cũng đành tự mình chạy sang.
Hai người vừa chạy sang tới thì nghe trong nhà có tiếng rên rỉ như thể hấp hối rồi. Chú Ba bỏ vợ lại rồi mau chóng chạy vào nhà, vợ chú ở ngoài trấn an bà vợ: “Chị, chuyện gì vậy?”
Bà vợ chẳng nói được nữa, sợ tới mức mặt mày xanh mét, tay chân run cầm cập cứ ra dấu loạn xạ chẳng ai hiểu nỗi gì. Lúc này chú Ba bên trong gọi ra: “Bà nó ơi, mau vào đây tui nhờ cái.”
Thím Ba thấy có đèn mấy người hàng xóm đang tới thì vội chạy vào nhà, vừa vào đến nhà thím Ba cũng suýt bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngất xỉu. Chú Khiêm đang nằm vật ra đất, cái khúc xương kia đã độn ra khỏi gò má ông ta, bị xé toạt da thịt, m.á.u me chảy ròng ròng. Chú Ba nhìn qua đã biết có chuyện gì, ông đang lẩm bẩm khẩn vái chủ nhân khúc xương tha cho chú Khiêm, thấy vợ vào liền khoác tay nói: “Bà mau chạy về nhà nhờ thầy Bân, nhớ năn nỉ thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ giúp.”
Thím Ba gật đầu cái rụp, ba chân bốn cẳng chạy ù về nhà, mấy lần thiếu chút nữa là té lăn xuống ruộng. Mấy người khác thấy vậy chạy vội theo soi đèn cho thím, lúc này họ đã bắt đầu tin tưởng cái chuyện gọi là ma quỷ kia rồi. Dù cho mảnh đất này năm xưa có vô vàn chiến sĩ hy sinh ngã xuống, chuyện ma quỷ không thiếu nhưng đến mức độ này thì đúng là trăm năm mới gặp. Mọi người ai cũng lo lắng trong lòng, không biết con ma này có thù hận ai hay oan ức gì mà lại tới mức như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kho-qua-nhan-thit/19.html.]
Nhìn thấy cảnh này chắc chắn mọi người sẽ nghĩ lại về cảnh tượng lúc sáng, bắt đầu nghi ngờ và tin tưởng một số chuyện.
Thầy Bân cũng không phải người lạnh lùng vô tình, cho dù có bị nói tới như thế nào nhưng khi thím Ba chạy về đến sân nhà thì đã thấy ông và Đạt đang đứng trước hiên nhà nhìn về phía nhà chú Khiêm. Thấy mẹ hớt hải chạy về, Đạt nôn nóng hỏi: “Mẹ, bên nhà chú Khiêm có chuyện gì vậy ạ?”
Thím Ba thở hồng hộc, mãi chẳng nói được câu nào. Thầy Bân vừa buồn cười vừa giận cau mày nhìn bà rồi bước ra khỏi hiên nhà, đi về phía nhà chú Khiêm. Đạt như thế được phóng thích, nhanh chóng đi theo sau lưng thầy Bân như cái đuôi nhỏ. Thật ra anh đã rất nôn nóng khi nghe tiếng hét đầu tiên vang lên bên nhà chú Khiêm, thế những thầy Bân ngăn không cho anh đi, vì vậy cho dù anh có nóng lòng và hiếu kì đến c.h.ế.t đi sống lại thì vẫn không dám bước chân ra nửa cửa nhà.
Chỉ tội cho thím Ba, không ai thèm nói tới mình, bà đứng thở hồng hộc một lúc rồi lại vội vã đi trở lại qua nhà chú Khiêm. Bên kia mấy người hàng xóm sau khi nhìn thấy chú Khiêm thì đều bị cảnh tượng ấy dọa cho xanh mặt. Chú Ba đương nhiên là rất tức giận về chuyện buổi sáng nên đã nói to: “Đó, mấy người thấy chưa, nếu như mấy người không hùa nhau thì đâu ra cớ sự này…”
Quay về thời gian sáng nay, sau khi đám đông đã giải tán khỏi nhà bà Tám thì bà Hồng cứ ríu rít nói này nói nọ, hỏi han Hoa mấy ngày hôm nay đi đâu không về nhà, làm cho cả nhà lo sốt cả vó lên. Hoa không nói gì nhiều, cô ta chỉ nói là cãi nhau với chồng nên qua bên kia sông chơi mấy hôm mà thôi.