KHỔ TẬN CAM LAI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:53:05
Lượt xem: 1,574
Tôi không biết làm sao để kiểm soát cảm xúc của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời hứa với con rằng mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con, và khi mẹ có khả năng, mẹ sẽ đón con về.
Dương Dương nhảy lên ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào vai tôi.
"Mẹ, nếu mẹ không vui thì mẹ cứ đi, đừng lo cho con. Con giờ là học sinh lớp một rồi, con có thể tự lo cho mình."
Lời con nói khiến trái tim tôi tan nát. Con chỉ mới là một cậu bé bảy tuổi, nhưng đã nhiều lần nửa đêm thức dậy, ôm chăn đứng lặng trước giường tôi: "Mẹ ơi, con sợ."
Tôi đưa con lên giường mình, nhẹ nhàng an ủi: "Tại sao con lại sợ?"
"Con sợ mẹ đi rồi sẽ không quay lại.”
"Con sợ cô mới của ba sẽ giống như mẹ kế ác độc trong Bạch Tuyết.”
"Con sợ nhiều thứ, như vậy có phải là không dũng cảm không?"
Lời của con giống như giọt nước làm tràn ly. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi môi tôi, con nhìn thấy tôi khóc, liền an ủi tôi như cách tôi hay an ủi con: "Mẹ đừng khóc.”
"Mẹ, sau này mẹ có thể thường xuyên về thăm con không?"
Tôi gật đầu liên tục, con cuộn tròn trên giường tôi và dần dần chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt của con đã không còn nét trẻ thơ, mà mang theo vài nét của Hạ Tư Viễn, từ từ lớn thành một cậu bé.
Từ lúc con chập chững biết đi, bập bẹ nói đến lúc tự đeo ba lô nhỏ đi học và vẫy tay chào tôi, rồi giờ đây, khi con biết lau nước mắt an ủi tôi, mẹ đừng khóc. Những hình ảnh đó đan xen hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở.
Sau vài ngày chìm đắm trong sự tuyệt vọng, tôi mang theo đơn ly hôn đến chỗ làm của Hạ Tư Viễn để gặp anh ta.
Chuyện gì cũng cần được giải quyết, cuộc sống cũng cần tiếp tục.
Chúng tôi hẹn nhau vào giờ nghỉ trưa tại một quán ăn nhỏ trước cổng công ty.
Quán ăn đông đúc, mùi thức ăn trộn lẫn trong không khí, thật không giống một nơi thích hợp để bàn về chuyện ly hôn.
Lần này, Hạ Tư Viễn có vẻ bực bội hơn.
"Em thực sự muốn ly hôn với anh đến vậy sao? Ly hôn rồi em được lợi ích gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kho-tan-cam-lai/chuong-4.html.]
"Dù sao con anh cũng không giao cho em đâu.”
"Giờ em không thiếu gì cả, có cơm ăn áo mặc, ở nhà chăm con chẳng phải tốt sao? Sao cứ phải làm khó anh? Trước đây con còn nhỏ, em không có thời gian cho riêng mình, bây giờ con lớn rồi, em ra ngoài đi chơi, đừng lúc nào cũng chăm chăm vào anh."
Tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn, ngắt lời anh ta.
"Nhà, con, em không cần gì cả. Tài sản chung, anh chia cho em một nửa, em sẽ không truy cứu đến các khoản quỹ đầu tư hay cổ phiếu ẩn. Như vậy đã đủ vừa ý anh chưa?”
"Nếu anh vẫn từ chối, cũng không sao. Em đợi được, chỉ sợ cái bụng của Lam Thanh Thanh thì không chờ được."
Hạ Tư Viễn theo phản xạ bật ra: "Sao có thể được, cô ta đã hứa với anh..."
6
Lam Thanh Thanh thực sự đã hứa với anh ta rằng sẽ bỏ đứa bé.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng cô ta đã đổi ý.
Lam Thanh Thanh đã tìm đến tôi để công khai đối đầu. Cô ta nói rằng đó là đứa con đầu tiên của cô ta, kết tinh tình yêu của họ trong lúc mặn nồng nhất, và cô ta không muốn từ bỏ nó.
Cô ta cười mỉm, ngồi đối diện tôi với vẻ tự tin đầy thách thức.
"Chị à, giữ cát không nổi thì hãy để nó bay đi, chị cứ giữ khư khư những thứ không thuộc về mình, sẽ chỉ làm mọi người mệt mỏi thôi."
Tôi hỏi ngược lại: "Cô thực sự nghĩ tôi sẽ không ly hôn sao?
"Hạ Tư Viễn là chồng tôi, khi hôn nhân có vấn đề, anh ta không giải thích, không xử lý. Là ba của Dương Dương, anh ta không chăm sóc, không quan tâm.”
"Hơn nữa, anh ta là tình nhân của cô, khi biết cô mang thai, anh ta cũng không chịu trách nhiệm, không hứa hẹn gì cả.”
"Vậy mà cô vẫn coi anh ta là báu vật?"
Mặt của Lam Thanh Thanh biến sắc, cô ta chậm rãi nói:
"Trước đây, tôi nghĩ những lời Hạ Tư Viễn nói về chị chỉ là để dỗ tôi vui, nhưng bây giờ tôi mới thấy, chị thực sự giống như lời anh ấy nói, quá đòi hỏi."
"Chị à, tôi khuyên chị một câu, hôn nhân có vấn đề, đừng đổ hết lỗi cho người khác, cũng nên nhìn lại bản thân, suy cho cùng, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng."