Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khoe Mẽ - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-13 16:49:36
Lượt xem: 1,358

1.

 

Tôi và chồng làm kinh doanh bất động sản và tài sản ước tính lên tới trăm triệu. 

 

Do cả hai vợ chồng đều khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nên luôn giữ quan điểm khiêm tốn và cần kiệm.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng trong mắt một số giáo viên thì sự khiêm tốn và cần kiệm không còn là đức tính tốt mà trở thành biểu tượng của sự nghèo khó.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Đây là cách câu chuyện bắt đầu.

 

Con gái tôi tên Điềm Điềm, do con bé bị say xe nên ngày đầu tiên đi học tôi đã chở con bằng chiếc xe đạp điện.

 

Sau khi đậu chiếc xe đạp điện ở bãi đậu xe của trường, tôi thấy một người phụ nữ trẻ trang điểm đậm đi giày Valentino bước ra từ chiếc xe Maybach bên cạnh mình.

 

Cô ta dắt theo một cậu bé mập mạp ăn mặc sang trọng, liếc nhìn chiếc xe đạp điện của tôi và khinh thường nói: 

 

“Trường này không phải trường quý tộc sao? Sao lại chấp nhận đứa trẻ của gia đình nghèo khổ đi xe đạp điện cũ nát như thế?”

 

Tôi cau mày nghĩ.

 

Người đi xe đạp điện thì trường không thể nhận sao? 

 

Hơn nữa, chiếc xe đạp điện của tôi đang đi là xe Zero. Nó được vận chuyển bằng đường hàng không từ Mỹ về, giá trị 10.000 tệ.

 

Cũng không phải là xe đạp điện cũ nát đâu, phải không?!

 

Khi tôi đang muốn tranh luận với cô ta thì con gái tôi là Điềm Điềm đã kéo tôi lại và nói nhỏ:

 

“Mẹ, mẹ nhìn kìa!”

 

Điềm Điềm chỉ vào chiếc xe Maybach bên cạnh của người phụ nữ  và thì thầm với tôi.

 

 “Mẹ, biển số xe của cô này là 8888. Con nhìn như đây là xe của nhà mình?”

 

Ồ, nhìn kỹ lại nó đúng là xe công ty của tôi.

 

Nhưng làm thế nào vị phụ huynh này lại có thể lái xe của công ty tôi? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoe-me/1.html.]

Chẳng lẽ cô ta dùng biển số giả? 

 

Tôi vội lấy điện thoại ra chụp biển số xe Maybach và hỏi chồng về tình hình xe công ty.

 

Sau đó, tôi dắt con đi gặp giáo viên chủ nhiệm. 

 

Trong văn phòng tôi lại thấy người phụ nữ trang điểm đậm đó, cô ta đang tươi cười  nói chuyện rất thân mật với giáo viên chủ nhiệm.

 

’’Thưa cô, tiểu Quân nhà tôi ở nhà đã được nuông chiều quen rồi, cái gì nó muốn tôi cũng cho nó, nếu đứa nhỏ có chỗ nào không hiểu chuyện mong cô giáo thông cảm nhiều”.

 

“À, tôi quên mất chưa nói. Nếu có nhu cầu gì cô cứ nói với tôi, chồng tôi là giám đốc công ty đang được niêm yết trên thị trường, trong tay vợ chồng tôi không thiếu tiền.” người phụ nữ khoe mẽ ngẩng cao đầu.

 

Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính sau đó vuốt đầu Quân Quân: 

 

“Con của cô chính là con của tôi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Quân Quân.”

 

“Có câu nói này của cô tôi yên tâm rồi” người phụ nữ đó cười.

 

“Cô giáo, tôi đưa Điềm Điềm đến đăng ký. Xin hỏi đăng ký cần những giấy tờ và thủ tục gì?” 

 

Tôi không thể chịu nổi sự tâng bốc lẫn nhau của hai người họ nên lên tiếng ngắt lời.

 

Giáo viên chủ nhiệm liếc mắt nhìn về phía tôi, có lẽ hôm nay tôi mặc đồ bình thường của Uniqlo không hợp mắt cô ta.

 

Cô ta qua loa đưa cho tôi một tờ đơn đăng ký nhập học, sau đó lại tiếp tục nắm tay mẹ Quân Quân như chị em thân thiết tiếp tục trò chuyện.

 

“Nhìn Quân Quân là biết con nhà giàu rồi, thằng bé cao lớn hơn các bạn cùng tuổi” Giáo viên chủ nhiệm nói.

 

“Cũng bình thường thôi, bình thường tôi đều đưa đứa nhỏ ra nước ngoài. Có lẽ không khí trong lành ở nước ngoài làm cho nó cao lớn hơn.”

 

Tôi cầm lấy tờ đơn và lặng lẽ điền thông tin, trong đơn có mục của phụ huynh.

 

Tôi quen tay điền thông tin bố đứa nhỏ là công nhân công trường còn tôi là nhân viên hồ sơ công trường, điền xong đơn tôi đưa cho giáo viên chủ nhiệm.

 

Cô ta liếc qua tờ đơn lông mày lập tức nhăn lại.

 

“Công nhân công trường?”

 

Mẹ Quân Quân tiến tới thấy thông tin nhà tôi mặt liền hiện rõ khinh thường: “Giáo viên chủ nhiệm, trường này là trường quý tộc, sao lại có thể nhận con của công nhân công trường vào học?”

Loading...