Khoe Mẽ - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-13 16:51:03
Lượt xem: 1,569
3.
“Một người lao động nghèo khổ như cô thì có thể khiến tôi phải trả giá như thế nào chứ?!” Mẹ của Quân Quân mặt mày không vui.
Có lẽ cô ta lo sợ rằng nếu video mà tôi đang cầm lan truyền ra ngoài, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Vì vậy, cô ta lôi trong ví ra một xấp tiền: “Cô không phải chỉ cần tiền thôi sao? Đây, coi như tôi ban ơn cho cô!”
“Công nhân nghèo vẫn chỉ là công nhân nghèo, làm lớn chuyện như vậy hóa ra cuối cùng cũng chỉ muốn moi thêm tiền mà thôi.”
Trong đám đông đứng xem có phụ huynh thì thầm: “Thật là điển hình của việc cần tiền không cần mặt mũi mà!”
Trước khi tôi có cơ hội phản bác.
Mẹ Quân Quân vứt tiền xuống đất, bước đi trên đôi giày cao gót và kéo Quân Quân đi xa.
Trước khi đi xa, Quân Quân béo phì còn quay lại làm mặt xấu với tôi và hét lớn: “Bà dì nghèo khổ và đứa con gái nghèo, hehe, sờ vào cái kẹo tóc tôi còn chê bẩn tay đó!”
Tôi hít một hơi thật sâu
Lúc này tôi thật muốn xông lên tát cho đứa nhóc này vài cái.
Đúng là có mẹ sinh không có mẹ nuôi mà!
“Thôi nào, mẹ Quân Quân cũng đã bồi thường tiền rồi, chuyện này coi như xong đi.” Giáo viên chủ nhiệm bước tới trước mặt tôi
Cô ấy chỉ vào số tiền nằm rải rác trên mặt đất: “Số tiền này cô cứ nhận đi, con gái cô chỉ bị xước chút da đầu. Có thể moi được chừng này tiền cô cũng lời rồi.”
Tôi không nói một lời với vị giáo viên thực dụng này.
Ôm Điềm Điềm lên, tôi giẫm lên số tiền này quay lưng bỏ đi.
“Ồ, người lao động nghèo này cũng có chút cốt cách đấy chứ.”
“Có gì cốt cách chứ, cô ta biết mẹ Quân Quân có tiền nên chê số tiền mẹ Quân Quân cho quá ít. Chắc còn muốn moi thêm nữa kìa.”
Khi rời đi, sau lưng tôi vang lên những lời bàn tán của các phụ huynh khác.
Tôi không buồn tranh cãi với đám người này mà vội đưa tiểu Điềm vào bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoe-me/3.html.]
Bác sĩ đã khử trùng và băng bó cho Điềm Điềm, sau một loạt thao tác bác sĩ đưa ra kết luận về thương tích.
Sau đó, tôi gọi điện thoại cho chồng để tra cứu lịch sử sử dụng xe của công ty.
Chồng tôi kể rằng, hôm nay chiếc xe Maybach của công ty bị Giám đốc thương mại lái đi, lý do là để đàm phán thương mại bên ngoài.
Giám đốc thương mại của công ty tôi họ Vương.
Tên đầy đủ của Quân Quân là Vương Tiểu Quân.
Tôi có một suy đoán trong đầu.
Giám đốc công ty thương mại họ Vương của công ty tôi, là chồng của mẹ Quân Quân. Mẹ Quân Quân để giữ thể diện ở trường quý tộc, nên đã bảo chồng cô ta sử dụng xe của công ty vào mục đích cá nhân.
…….
Buổi chiều hôm đó.
Lớp của Điềm Điềm tổ chức họp phụ huynh lần đầu tiên.
Mẹ của Quân Quân cùng vài vị phụ huynh ăn mặc sành điệu ngồi vị trí trung tâm trong lớp, nói chuyện rôm rả.
“Quân Quân nhà tôi, bình thường đi giày chỉ vài chục ngàn thôi. Thằng bé khá kén chọn, thường thì chỉ đi một lần rồi bỏ.”
“Tiểu Khả nhà tôi cũng tương tự, mũ nó đội cũng từ vài ngàn tới vài chục ngàn.”
Cái thói khoe của này khiến tôi nhíu mày, tôi liếc qua đôi giày của Quân Quân.
Vì khoảng cách khá xa, tôi không nhìn rõ được đường chỉ may của đôi giày. Nhưng mơ hồ tôi thấy nó giống hàng giả.
Tôi cúi xuống và nói với Điềm Điềm: “Bảo bối, chúng ta phải hình thành thói quen không nói dối và trở thành đứa trẻ cần cù tiết kiệm, biết không?”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Bỗng nhiên, mẹ Quân Quân che miệng cười: “Nghèo thì cứ thừa nhận là nghèo đi còn giả bộ là cần cù tiết kiệm.”
“Mẹ Quân Quân, cô ấy là người lao động công trường mà chị nói đó à?”
“Đúng vậy, vừa hôi vừa bướng làm tôi xui xẻo cả ngày.”