Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khởi đầu mới - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:46:39
Lượt xem: 1,486

6

 

Tống Văn Cảnh dựng lều xong, lại lấy thức ăn và nước ra cho tôi. Cậu ấy tùy tiện nằm trên chiếc đệm bên cạnh tôi, tay gối sau đầu, nhìn bầu trời đêm vừa mới phủ đầy sao.

 

“Chị này, chị có muốn thử ngắm sao như vậy không, sẽ có cảm giác khác.”

 

Ở nhà họ Lục luôn được thực hiện theo lễ nghi, phải phù hợp với thân phận của Lục phu nhân. Điều được nghe nhiều nhất là: “Phu nhân, chuyện này phu nhân không thể làm.”

 

Nằm ngắm sao như thế này, trước đây tôi chưa từng nghĩ tới. Chỉ là hiện tại, Tống Văn Cảnh cũng không cho tôi thời gian suy nghĩ. Cậu ấy đã đưa tay, kéo tôi một cái, tôi đã từ trên ghế rớt xuống đệm.

 

“Mau nằm xuống!”

 

Tôi cũng không còn rụt rè, làm theo.

 

Sau khi nằm xuống những ngôi sao dường như gần ngay trước mắt, đưa tay là có thể đụng tới.

 

Tôi và Tống Văn Cảnh cứ nằm như vậy, nhìn bầu trời đầy sao, trò chuyện trời nam biển bắc.

 

Tôi cũng đã quyết định trong lòng. Hãy dũng cảm bước ra ngoài. Chạy trốn chỉ là một lối thoát.

 

Tôi nên gặp gỡ những người bạn mới và nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài, cho đến khi Lục Đình Thâm đứng đối diện tôi, cũng đã không còn quan trọng gì nữa.

 

 

7

 

Sau nửa đêm tôi ngủ say. Mặc dù ngủ trong căn lều đơn sơ ngoài trời, lại có sự an tâm mà trước nay chưa từng có.

 

Buổi sáng mơ mơ màng màng đi ra khỏi lều, Tống Văn Cảnh đã dựng xong giá vẽ, thần sắc trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.

 

Ánh nắng ban mai từ từ nhô lên, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể. Tôi nhìn ra xa phía mặt trời mọc, đây cũng là khởi đầu mới của tôi.

 

“Chị! Đừng nhúc nhích!” Tống Văn Cảnh bên cạnh bỗng nhiên hưng phấn lên tiếng, tôi bị dọa đến đứng tại chỗ, chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn cậu ấy. Rõ ràng, cậu ấy đã biến tôi thành người mẫu.

 

Chờ cậu ấy vẽ xong, tôi mới xoa xoa cái gáy mỏi nhừ của mình. Quả nhiên làm người mẫu cũng không dễ dàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoi-dau-moi/3.html.]

“Em giúp chị xoa, cảm ơn chị đã làm người mẫu cho em.” Tay Tống Văn Cảnh phủ lên, lực tay rất mạnh.

 

Tôi thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ.

 

Dọc đường xuống núi, Tống Văn Cảnh nói về những linh cảm vừa rồi của cậu ấy. Tôi xem bức tranh cậu ấy vẽ, chỉ cảm thấy rất đẹp nhưng cũng không hiểu mấy.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vừa trở về Tống Văn Cảnh liền chui vào nhà mình.

 

Tôi mở ti vi, trên màn hình đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Lục Đình Thâm, sợ tới mức khiến tôi lui ra một bước.

 

Bàn tay vốn muốn đổi kênh dừng lại. May là tối hôm qua tôi đã đưa ra quyết định, Lục Đình Thâm thường xuyên xuất hiện trên ti vi và trên mạng, tôi không thể cứ chạy trốn mãi được.

 

Trong cuộc phỏng vấn, Lục Đình Thâm dường như không có gì thay đổi. Bị người ta hỏi gần đây có tin đòn ly hôn, hắn cũng chỉ trưng ra biểu cảm lạnh lùng: “Vợ tôi giận dỗi, đi ra ngoài chơi rồi sẽ trở về.”

 

Tất cả mọi người đều hâm mộ, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa như tôi, có thể được lão phu nhân nhà họ Lục nuôi ở bên người, cuối cùng lại thành công gả cho Lục Đình Thâm, là phước đức tu được từ kiếp trước. Nhưng chỉ ở trong chăn mới biết chăn có rận, bị mọi người không biết, tôi bị Lục Đình oán hận sâu sắc, danh phận Lục phu nhân hữu danh vô thực, ở nhà họ Lục cũng chỉ là một bình hoa.

 

Hàng năm vào mùa hoa hồng vàng nở rộ, Lục Đình Thâm đều bảo người ta cắt hoa trong sân xuống, cắm đầy bình hoa trong nhà. Đàn dương cầm trong phòng kính hằng ngày đều có người lau chùi. Lâm Uyển đã chết, nhưng Lục Đình Thâm lại nhắc nhở tôi về sự tồn tại của cô ấy ở khắp nơi.

 

“Nghe nói anh và vợ cãi nhau là bởi vì gần đây anh luôn mang theo trợ lý bên người?”

 

Lục Đình không kiên nhẫn nhíu mày, theo thói quen sờ nhẫn cưới, nhưng nơi đó cái gì cũng không có. Lúc này hắn mới nhớ ra Hứa Hân Nghiên lần này rất kiên cường, trả nhẫn cho hắn, còn dám trốn chạy ra ngoài.

 

Nghĩ đến ngày quản gia gọi điện thoại tới cho hắn, hoảng loạn nói không thấy vợ hắn đâu, hắn về nhà mới phát hiện tủ quần áo của Hứa Hân Nghiên đã bị dọn sạch. Chỉ còn lại những bộ vest của hắn treo bên trong tủ.

 

Hắn nghĩ đơn giản là cô muốn bỏ nhà đi để ép hắn đuổi cô gái giống Lâm Uyển kia. Hắn biết, thứ cô quan tâm nhất chính là đồ đạc của Lâm Uyển, huống chi là một người phụ nữ giống Lâm Uyển.

 

Nhưng vậy thì sao. Bà nội không còn, cô lại không có người nhà, chỗ dựa duy nhất chính là hắn. Khi còn bé mỗi lần tủi thân cô đều trốn đi. Trước kia có bà nội nuông chiều cô. Hắn hiện tại cũng không có kiên nhẫn đi tìm cô. Ở bên ngoài chịu khổ đủ sẽ biết nhà họ Lục tốt, sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Vì thế hắn nói với quản gia: “Một cô gái mồ côi, rời khỏi nhà họ Lục, cô ta còn có thể đi đâu? Không không được đi ra ngoài tìm, chờ cô ta trở về hãy báo cho tôi biết.”

 

8

 

Dưới sự mất kiên nhẫn của Lục Đình Thâm, MC nhanh chóng chuyển đề tài từ tình cảm sang thương mại. Nói đến công việc, vẻ mặt Lục Đình Thâm thoạt nhìn thoải mái hơn rất nhiều.

 

Nghĩ đến tôi là một sự tồn tại được nhắc tới cũng sẽ khiến hắn nhíu mày, tôi rót cho mình một ly nước đá, tìm máy tính bắt đầu viết hồ sơ xin việc.

 

Thị trấn nhỏ này toàn là những người già. Rất thích hợp dưỡng lão, nhưng không có cơ hội làm việc. Tôi muốn đi làm vẫn phải ra ngoài.

 

Loading...